truyentop.net,tamlinh247,truyenhdt,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Đau buồn quá.
Đau buồn quá.
Rõ ràng trong lòng đau buồn đến thế, tại sao cậu lại không thể khóc được chứ?
Người nhân tạo tóc xám lúng túng lướt đầu ngón tay trên vành mắt, nhưng dù cậu có tìm kiếm tỉ mỉ từng tấc da, cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết ẩm ướt nào, dưới lòng bàn tay chỉ có một mảng khô khốc.
Hạ Tác vẫn luôn tin tưởng rằng, chỉ cần chăm chỉ học hỏi, chỉ cần một chút thời gian, cậu sẽ học được cách biểu lộ cảm xúc, học được chua ngọt đắng cay, vui giận buồn lo, và rồi... sẽ không khác gì một con người bình thường.
Vậy mà bao nhiêu năm đã trôi qua, cậu vẫn chỉ là một kẻ phi nhân loại chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của người khác.
Rốt cuộc cậu đang kiên trì vì điều gì? Việc cậu kiên trì để trở thành người... thật sự có khả năng đó sao?
Hạ Tác cảm thấy ý nghĩa của việc mình rời khỏi viện nghiên cứu, cùng với gần bốn năm thời gian qua, tất cả đều đã bị một câu mệnh lệnh kia của tiến sĩ phủ quyết sạch.
Cậu run rẩy rời tay khỏi mặt, hỏi: “Cửu Châu, tại sao tôi không biết khóc?”
Cửu Châu, tại sao tôi không phải là con người?
Nhược Cửu Châu hiểu được ẩn ý trong câu nói này của Hạ Tác, chàng Sentinel im lặng nắm lấy tay cậu, không cho cậu tiếp tục tìm kiếm những giọt nước mắt của mình.
Điều chàng Sentinel không thể nói ra là, tuy Hạ Tác không rơi lệ, nhưng trong đôi mắt biếc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019260/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.