Ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt, ánh đao sắc lạnh bung nở trong tay người nhân tạo tóc xám mặc quân phục.
Ánh đao ấy tựa như đóa trà hoa nhiều cánh chồng lên nhau, gió thổi cánh hoa tản mát, lưỡi dao lạnh buốt xuyên qua từng lớp cánh hoa, thẳng tắp lao tới, đâm về phía Hạ Hữu.
Nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi không gì trên đời có thể ngăn cản mũi đao tiến về phía trước.
Thế nhưng, mũi đao lại phát ra tiếng k** r*n khe khẽ.
Đà tấn công không ngừng nghỉ của nó đã bị chặn lại.
Nhược Cửu Châu nhổ bọt máu trong miệng, khóe mắt giật giật liếc nhìn con dao găm đã mất nửa thân trên, rồi vứt nốt nửa còn lại, toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, chào Hạ Tác.
“Hi~”
Đáp lại hắn là ánh đao cực kỳ sắc bén và ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tác.
“Lần thứ ba rồi, lần thứ ba rồi!” Nhược Cửu Châu nhảy loạn xạ né tránh, còn thong thả làm mặt quỷ, “Hạ Tác cậu nhìn xem tôi là ai? Nhìn thấy mặt tôi mà cậu lại không nhớ ra gì sao! Đã nói là một đời một kiếp không rời không bỏ... ơ.”
Chiến Binh còn chưa nói hết một đoạn dài, lộ ra một sơ hở, hắn liền bị Hạ Tác phớt lờ, chóp tóc màu xám bạc lướt qua mắt hắn, cùng với cả Hạ Tác.
Thượng tá đang trong trạng thái hôn mê vẫn cầm trường đao tiếp tục chém về phía Hạ Hữu đang bất tiện thân thể.
Nhược Cửu Châu bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt [Cậu có phải đồng đội heo không đấy]: “...Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019257/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.