Một vài người, bất kể ở hoàn cảnh nào, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều luôn là tâm điểm chú ý.
Hạ Tác đi theo Lý Đạo Lâm bước vào sảnh tiệc, cũng là một người như thế.
Trần đại sảnh treo những chiếc đèn chùm uốn lượn như cành cây. Hạ Tác đứng dưới ánh đèn, tựa như ánh sáng kia sinh ra chỉ để chiếu rọi riêng anh.
Lạnh lẽo như băng, dung nhan bức người.
"Hạ Tác!"
Nghe tiếng gọi, Hạ Tác quay đầu lại, thấy Lý Triều Ca không xa, cô gái trong bộ đầm dạ hội màu xanh thẫm đang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu. Lý Đạo Lâm cũng nhận ra cảnh tượng ấy, đẩy nhẹ Hạ Tác: "Nói đến thì cháu và chị mình cũng đã lâu không gặp rồi nhỉ."
"Vâng."
Trong ánh mắt của đám quyền quý vây quanh, Thượng tá Dạ Oanh cung kính hành lễ với người cha nuôi Tổng thống của mình, rồi quay người đi.
Ánh mắt anh quét qua họ đầy uy áp, những quyền quý toát mồ hôi lạnh, vừa cảm thán với Lý Đạo Lâm rằng tình cảm hai chị em thật tốt, vừa như những chú thỏ hoảng hốt nhảy tránh đường.
Hạ Tác, người từ trước đến nay chưa từng biết thế nào là nhường đường cho người khác, đi thẳng một đường đến trước mặt Lý Triều Ca và Nhuế An Sơn.
"Chào buổi tối, chị," Thượng tá Dạ Oanh, người trong mắt mọi người chỉ có một biểu cảm duy nhất, khẽ nhếch môi nở một nụ cười cực kỳ nhạt nhòa, "Buổi hòa nhạc rất tuyệt."
"Thật sao? Chị nhận được quà của em ở hậu trường rồi, tiếc là lúc đó bận quá không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019242/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.