Dĩ nhiên giáo quan không phải là một người chết.
Người đàn ông Chiến Binh vạm vỡ mang bộ xương vũ trang lên, không chút khách khí đánh cho tên nhóc kiêu ngạo kia một trận. Nhược Cửu Châu thì lảo đảo né tránh các đòn tấn công, nhảy lên nhảy xuống như lên đồng, trông cứ như ngoài bệnh trung nhị còn mắc chứng tăng động ở trẻ em. Thế là một người đánh, một người chạy, trong lúc đó Hạ Tác vừa quan sát vừa mò mẫm thao tác.
Sau một tiết học, cuối cùng anh đã có thể duỗi tay ra và bộ xương vũ trang cũng duỗi tay theo, chứ không còn thực hiện những động tác kỳ quái khác nữa.
... Chẳng hạn như lộn nửa vòng rồi úp mặt xuống đất.
Nhưng những động tác anh có thể hoàn thành vẫn rất ít, ví dụ như di chuyển. Mặc dù anh không đến nỗi như các bạn học xung quanh vẫn chưa thể đứng dậy mà chỉ có thể di chuyển bằng bốn chi, nhưng tốc độ di chuyển của anh cũng chỉ nhanh hơn rùa bò một chút mà thôi.
Người nhân tạo không biết rằng giáo quan, người đang thở hổn hển vì mệt sau khi "giải quyết" Nhược Cửu Châu, lại gật đầu nhìn anh.
Tốc độ tuy chậm, nhưng rất ổn định.
Và, vô cùng chuẩn xác.
Chỉ cần nhanh hơn một chút, thao tác này có thể dùng để làm lính danh dự trong lễ duyệt binh, quả thực không giống một tân binh có thể thực hiện.
Quả nhiên đúng như lời các giáo quan khác nói, là một hạt giống tốt.
Dĩ nhiên Hạ Tác không cảm nhận được lời khen ngợi trong lòng giáo quan. Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019191/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.