Vũ ba điều động công tác, không thể không mang cả nhà dời đi, ngay cả trường học của Phùng Kiến Vũ cũng phải đổi... Nhưng mà sau khi nghe tin tức này, Phùng Kiến Vũ đầu tiên là rất sững sốt, sau đó lại bình tĩnh chạy qua nhà Vương Thanh.
"Thanh Thanh, nhà chúng tớ phải dời đi, tớ sau này không thể học chung với cậu nữa." Nói xong, còn không quên hướng Vương Thanh đang ngẩn người nháy nháy mắt, sau đó Vương Thanh ngầm hiểu liền lớn tiếng khóc lên, lại còn đặt mông ngồi dưới đất không thèm đứng dậy
Thanh ma nghe tiếng khóc liền chạy sang, theo sau lưng là Vũ ma và Vũ ba cũng sững sờ, sau đó nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi xổm xuống,ai cũng cho là Phùng Kiến Vũ sẽ khuyên nhủ Vương Thanh, thế nhưng Phùng Kiến Vũ lại đặt mông ngồi ở bên cạnh Vương Thanh, kéo tay Vương Thanh bắt đầu khóc tỉ tê.
So với Vương Thanh là gào khóc nhưng không rớt một giọt nước mắt nào, Phùng Kiến Vũ chính là không gào lên nhưng nước mắt rơi lả chã, nước mắt nối thành hàng cứ như vậy từ khuôn mặt trắng nõn của Phùng Kiến Vũ chảy xuống, Thanh ma đứng một bên nhìn thấy không ngừng đau lòng.
"Hai đứa trẻ này làm sao vậy?"
Vũ ma thở dài đem chuyện nói lại một lần, bất quá là Vũ ba điều động công tác phải đi vùng khác một năm mà thôi, một năm sau liền trở lại, hai đứa bé này sao lại khóc thành như vậy...
Thanh ma nhìn hai đứa nhỏ ngồi dưới đất không chịu đứng lên, hỏi thăm một câu: "Cậu xem, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-luu-manh/72600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.