Vương Thanh dường như đã hình thành một thói quen rằng mình mỗi ngày mở mắt ra sẽ nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, cũng như quen mỗi ngày địa bàn của mình bị một người chiếm làm của riêng.
Mà lúc này người bạn nhỏ Vương Thanh của chúng ta mới vừa thức dậy lại không có nhìn thấy người mỗi ngày đều nằm ở bên cạnh, mở to mắt ở trong nôi của mình quét một vòng, chớp chớp mắt to, sau đó "Oa... " một tiếng khóc lớn.
Đến khi Phùng Kiến Vũ được Thanh ma ôm cho ăn no cháo, ở trong ngực Thanh ma mở to mắt nhìn xung quanh trở lại, Vương Thanh đã sớm ngồi ở đó lớn giọng gào thét thảm thiết nhưng không có giọt nước mắt nào được nửa ngày rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nghẹn đến đỏ bừng, cái mũi nhỏ gắt gao nhíu lại một chỗ.
Khi nhìn thấy Phùng Kiến Vũ được Thanh ma ôm trong ngực, Vương Thanh trong nháy mắt thu tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm cậu, người nào đó một giây trước vẫn còn oa oa gân cổ gào khan, giờ phút này ngồi ở chỗ đó cười khanh khách không ngừng.
Cậu bé mập mạp ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi trong nôi, mặc một cái yếm nhỏ hồng hồng, ưỡn cái nhỏ bụng,mở to cái miệng chỉ có duy nhất hai cái răng nhỏ, hướng về phía Phùng Kiến Vũ đang an tĩnh trong ngực Thanh ma cười không dứt.
Phùng Kiến Vũ ngẹo đầu nhỏ, ôn nhu cười với Vương Thanh, nãi thanh nãi khí chỉ Vương Thanh trong nôi, nói với Thanh ma đang ôm cậu: "Thanh Thanh, ôm."
Thanh ma cười cười, đem bé con trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-luu-manh/72595/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.