Lên lớp được một nửa, Phùng Kiến Vũ liền không muốn nghe giảng nữa, hí mắt to bộ dáng rất muốn ngủ nhìn chằm chằm Vương Thanh bên cạnh không rời mắt. Trừng đến Vương Thanh có chút sợ hãi, cũng nghiêng mặt sang bên nhỏ giọng hỏi: "Đại Vũ, làm sao vậy?"
"Không có gì, tớ thấy mệt." Nói xong còn phối hợp thở dài một cái
"Mệt sao? Vậy thì ngủ một chút, thầy tới tớ giúp cậu cản trở." Nói xong cũng đưa tay giúp Phùng Kiến Vũ đem đồ trên bàn chỉnh sửa một chút, dành ra một chỗ cho người này ngủ.
Phùng Kiến Vũ lại thở dài một cái, dưới cái nhìn ôn nhu của Vương Thanh gục xuống bàn
Hắn đã nói nhất định phải cùng Vương Thanh ngồi chung bàn, nếu không ai che chở cho mình!!
Nghĩ tới lúc tựu trường phải sắp xếp chỗ ngồi, Phùng Kiến Vũ sống chết kéo tay Vương Thanh không buông, một đôi mắt to lấp lánh nhìn thầy chằm chằm, giống như một giây kế tiếp nếu thầy đem hai người tách ra, cặp mắt biết nói kia sẽ lập tức đầy ắp nước mắt vậy.
Cuối cùng Phùng Kiến Vũ dựa vào một đôi mắt to tranh quyền ngồi cùng bàn với Vương Thanh. Mà cũng vì nguyên nhân Phùng Kiến Vũ sống chết kéo Vương Thanh không buông, thêm nữa Vương Thanh còn nhỏ tuổi lại có thái độ chính chắn trầm ổn liền bị thầy chọn trúng tạm thời làm lớp trưởng
Lại chon tiếp Phùng Kiến Vũ với thành tích đứng đầu lớp cuộc thi đầu vào làm ủy viên học tập.
Khi nghe thầy tuyên bố xong, Phùng Kiến Vũ chỉ nháy nháy mắt to nhìn chung quanh, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-luu-manh/1829802/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.