Chương trước
Chương sau
Vô Danh trừng mắt, cả giận nói: “Ý của các người là lão không xứng làm sư phụ của con gái các người các sao?”
Hai tay Chu Nguyên Hạo vòng trước ngực, lãnh đạm nói: “Chúng tôi sẽ không nói một cách bộc trực như vậy đâu.”
Vô Danh phẫn nộ: “Tốt, hai người chỉ là tiểu bối, thế mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Lão có thể để ý con gái các người, đó chính là phúc khí con gái các người tu luyện mấy đời mới có được, thế mà hai người còn dám ra sức khước từ.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúng tôi là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, căn bản cũng không phải là ông có ý định muốn thu nạp con gái chúng tôi làm đệ tử, mà là muốn lợi dụng con bé đến giúp đỡ để ông thăng cấp phải không?”
Vô Danh hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng: “Nếu các người đã biết, lão cũng không cần thiết phải che che đậy đậy làm gì nữa. Bảy ngày trước đó, lão đã tự tính cho mình một quẻ, cái này quẻ tượng này vừa hay lại ứng trên người con gái các người, chỉ có con bé đó mới có thể trợ giúp lão đột phá bát phẩm mà thôi. Các người vẫn nên nhanh chóng giao con bé ra đây cho lão, lão có thể mở lòng từ bi, tha các người một mạng, nếu không…”
Tôi nhíu mày, ngắt lời ông ta: “Ông muốn làm gì Nguyệt Hy nhà chúng tôi?”
Có lẽ Vô Danh cho là chúng tôi dễ dàng khuất phục, nhếch miệng lên cười mỉa, nói: “Cái đó các người cũng không cần quan tâm làm gì. Chỉ cần đem con gái nhỏ giao cho lão, lão sẽ thu nhận con bé làm đệ tử, dốc lòng bồi dưỡng, để tương lai con bé sẽ có đất dụng võ trên con đường võ đạo. Về phần các người, lão sẽ cho các người một chút bảo vật trời đất quý hiếm.”
Ngô Băng Nhi nói: “Sư phụ đã khẳng khái như thế, các người còn không hài lòng cái gì? Nhanh giao nó ra đây.”
Tôi nhìn chằm chặp Vô Danh: “Rốt cuộc ông muốn làm gì Nguyệt Hy của chúng tôi?”
Vô Danh cười không nói, thần sắc trên mặt Chu Nguyên Hạo dần dần trở nên âm lãnh, nói: “Ý ông là muốn thái âm bổ dương sao?”
Vô Danh nhẹ vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Từ trước đến nay lão không thích nói thẳng ra như vậy.”
Tôi sửng sốt một lúc, lập tức giận tím mặt, tay run run, chỉ vào ông ta mà nói: “Con gái của tôi mới ba tuổi, thế mà ông lại dám có ý nghĩ sẽ làm loại chuyện đó với con bé, ông, quả thực ông không bằng cầm thú!”
Chu Nguyên Hạo không nói gì, liền trực tiếp động thủ, có người dám nói rằng sẽ đối xử với con gái anh như vậy ở trước mặt người bố là anh, không có bất kỳ một người làm bố nào có thể chịu được.
Kích Hắc Long Phá Thiên xuất hiện ở trong tay của anh, trực tiếp đâm tới phía đại sư Vô Danh.
Tôi không động thủ, ở một chỗ nhìn bọn họ chiến đấu, Vô Danh kia không hổ là cao thủ thất phẩm, vậy mà khi chiến đấu cùng Chu Nguyên Hạo lại có thể có sức chiến đấu ngang nhau.
Đúng lúc này, Ngô Băng Nhi bỗng nhiên tiến về phía sau của tôi lặng lẽ không một tiếng động, cô ta đột ngột nhào tới, khống chế tôi, đem một lưỡi đao sắc bén kề ở trên cổ của tôi, cao giọng hô: “Dừng tay cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết cô ấy!”
Chu Nguyên Hạo quay sang nhìn chúng tôi ở bên này một chút, không những không chịu dừng tay, ngược lại còn càng đánh càng hăng hơn. Thực lực của Quỷ Vương trung cấp tương đương với tu sĩ bát phẩm của người tu đạo, Vô Danh mặc dù là thất phẩm đỉnh phong, nhưng dù sao thất phẩm cũng chỉ là thất phẩm mà thôi.
Một bước này, ở thực lực này, thì kém xa nghìn dặm.
Ngô Băng Nhi cười lạnh nói: “Không nghĩ là người đàn ông của cô lại không quan tâm đến cô một chút nào.”
Tôi nói: “Bởi vì anh ấy biết, với thực lực của cô thì không thể tổn thương tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.