Chương trước
Chương sau
“Toàn bộ thành phố Kim Hoàng, đều do anh Chu đây một tay che trời, giờ nói mình là người bị hại đấy à? Ha ha, anh đã từng nhìn thấy ai xuống nước săn cá mập chưa?”
Chu Nguyên Hạo hờ hững nói: “Nếu đội trưởng Tần không tin, có thể hỏi viện trưởng xem.”
Đang nói, viện trượng vội vàng chạy đến, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, vội nói: “Đội trưởng Tần, cậu phải bắt bằng được thằng khốn nạn đó, cậu xem đi, cái chỗ này của tôi thành gì này.
Văn vật cấp quốc gia mất mất ba thứ, rơi vỡ năm thứ, cậu nói, tôi phải bàn giao với quốc gia, với người dân ra sao bây giờ.”
Đội trưởng Tần ánh mắt sâu xa lườm Chu Nguyên Hạo, nói: “Viện trưởng, những vật này của ông, không nhất định là bị người dị năng ẩn thân trộm đi?”
Viện trưởng giận dữ: “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu nói chúng tôi biển thủ hay sao?”
Đội trưởng Tần nói: “Ông hiểu lầm rồi, ý tôi là, lúc ấy bên trong phòng trưng bày không chỉ một mình cậu ta người dị năng.”
Viện trưởng nhìn chúng tôi, nói: “Tuyệt đối không phải, cậu Chu và cô Khương đã quyên góp cho viện bảo tàng chúng tôi một số tiền lớn, số tiền này đủ để mua rất nhiều văn vật.”
Ở thế giới song song này, giá cả của văn vật không quá đắt, không giống thế giới bên kia của chúng tôi, hét giá cao lên tận trời.
Đội trưởng Tần lạnh lùng cười nói: “Trước lúc điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ giả thuyết nào đâu.”
Anh ta mở màn hình giám sát, tỉ mỉ kiểm tra nửa ngày, không có bất cứ điểm khả nghi nào, cuối cùng không thể làm gì, chỉ có thể thả chúng tôi đi.
Về đến nhà, tôi lấy ra một thanh dao nhỏ, rạch một đường vào đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, nhỏ lên chiếc túi, lập tức nó sáng lên một tầng sáng màu vàng.
Nháy mắt, chiếc túi bẩn thỉu bắt đầu biến hóa, trở nên mới toanh, ngay cả phù văn phía trên được thêu bằng chỉ đỏ đều rõ ràng, cầm trong tay cảm giác mềm mại như tơ lụa, dưới ánh nắng mặt trời tầng ánh sáng lưu động nhẹ nhàng.
Tôi đưa tinh lực vào, mừng thầm trong lòng, không gian bên trong rộng khoảng trăm mét vuông, hoàn toàn đủ để chứa cả đống ngọc thạch.
Ngoài ngọc thạch, Chu Nguyên Hạo lại bỏ vào một ít đồ vật quý hiếm trên trời dưới đất, nhiều nhất là tư liệu luyện đan luyện khí, mà ở thế giới kia của chúng tôi cực kỳ ít ỏi.
Thấm thoát, đã qua hơn hai tháng, xung quanh thành phố Kim Hoàng không còn thế lực nào có thể so sánh với Chu Nguyên Hạo, anh trở thành vua danh xứng với thực.
Thế nhưng ở thời khắc huy hoàng nhất, Chu Nguyên Hạo lại tuyên bố về hưu, đem thế lực to lớn của mình, giao cho người thừa kế.
Khiến mọi người ai nấy đều mở rộng tầm mắt là, người thừa kế của anh, lại là Chu Liễn.
Chu Nguyên Hạo ôm tôi, nhẹ giọng nói: “Khương Lăng, em sẽ không trách anh chứ?”
Tôi cười nói: “Trách anh chuyện gì cơ?”
“Dù sao Chu Liễn đã từng phản bội em rồi mà.” Anh thấp giọng thở dài: “Nhưng cậu ta là người lựa chọn thích hợp, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ trấn áp không được những người kia, bọn họ đều là một đám chó hoang.”
Tôi xoa mặt anh, nói: “Chỉ cần anh trở về với em, cho dù anh có cho cậu thiếu niên ẩn thân kia thừa kế cũng không sao.”
Chu Nguyên Hạo lại càng ôm tôi chặt hơn.
Nhìn thấy tấm bùa kia đã bị đen hơn một nửa, hòa thành một thể của bóng tối, chúng tôi về đến đầu con hẻm mà tôi từng đến, trong con ngõ có lắc lư vài chiếc bóng của kẻ ăn xin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.