Tôi
“Đừng mà mẹ.” Nguyệt Hy méo méo cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ, mẹ cho con đi đi, nơi đó có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon.” Nói xong, bé đưa ảnh chụp sang, đối với những bóng đen bay lượn trong bức ảnh đó, con bé nhìn mà nuốt từng ngụm nước miếng.
Tôi ôm cô bé vào trong ngực, nếu không dẫn cô bé đi, tôi có thể phó thác cô bé cho ai chứ? Vân Kỳ sao?
Nếu như bị Chu Nguyên Hạo biết được, anh ấy sẽ giận tới lật bàn, hậu quả là không thể tưởng nổi.
Nhưng mà ngoài anh ta ra, không còn người nào khác có thể có thể bảo vệ Nguyệt Hy.
Huống chi, tôi đã từng thề, sẽ không bao giờ rời xa con bé nữa.
Tôi nâng mặt của Nguyệt Hy lên, nói: “Được, mẹ sẽ dẫn con đi, chúng ta cùng đi tìm bố con nhé.”
Nguyệt Hy cao hứng gật đầu: “Mẹ thật tốt, con thích mẹ nhất.” Nói xong liền sáp tới hôn thật mạnh một cái trên mặt tôi, sau đó giơ bàn tay nhỏ bé hoan hô: “Có thể có một bữa cơm no nê rồi.”
Đầu tôi đầy vạch đen, con như vậy là thích mẹ, hay là thích đồ ăn đấy hử.
“Một khi đã như vậy, anh cũng đi cùng mọi người.” Vân Kỳ nói.
Tôi nói: “Vân Kỳ, thật ra anh không cần đi đâu, dù gì chuyện này cũng không có liên quan gì đến anh.”
“Anh muốn bảo vệ Nguyệt Hy.” Vân Kỳ trìu mến sờ sờ đầu của bé: “Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn bé.” Nói xong, anh ta ngẩng đầu sâu sắc nhìn tôi một cái: “Còn cả em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079114/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.