Chân mày ông cụ Chu cau lại, tôi nhìn về phía bản huân chương chiến công kia, rồi nói: “Nếu như hôm nay chúng ta nhượng bộ, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta mềm yếu có thể bắt nạt, bọn họ sẽ được một tấc rồi muốn tiến một thước, nếu như bước kế tiếp bọn họ yêu cầu ông giao con ra, ông nội Chu, ông cũng sẽ giao sao?”
Ông cụ Chu nhíu mày càng sâu: “Bọn họ đã đồng ý với ông rồi mà?”
“Ông tin tưởng bọn tới vậy sao?”
Ông cụ Chu không phản bác được.
Thật lâu sau, ông ấy nói: “Nguyên Hạo vẫn chưa về, ông cũng không thể để con xảy ra chuyện, không thể để nhà họ Chu xảy ra chuyện được.”
Tôi đứng dậy, khẽ khom người: “Ông nội, ông yên tâm đi, Nguyên Hạo không ở đây, thì còn có con.
Chuyện này, con có thể giải quyết được.”
Ông cụ Chu hiển nhiên không tin, trong mắt ông ấy, tôi chỉ là một cô gái có gia cảnh nghèo khổ, không có căn cơ, mà một con quái vật khổng lồ như nhà họ Chu còn cần một cô gái nhỏ bảo vệ sao.
“Con có thể làm cái gì?” Ông ấy hỏi.
Tôi cười nói: “Không hề làm gì cả ạ.”
Ông cụ Chu mang theo vẻ mặt mờ mịt.
Tôi về tới phòng, nói với Tống Anh: “Thay chị tuyên bố tin tức ra ngoài, nói chị bị bệnh, tạm thời không vẽ bùa được, trong khoảng thời gian dưỡng bệnh này, không gặp ai cả.”
Tống Anh cười nói: “Được rồi.”
“Đúng rồi.” Tôi lại nói: “Nhắc nhở bọn họ, những lá bùa kia có một phần ba là em vẽ. Nếu không thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079095/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.