Chương trước
Chương sau
Chân mày ông cụ Chu cau lại, tôi nhìn về phía bản huân chương chiến công kia, rồi nói: “Nếu như hôm nay chúng ta nhượng bộ, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta mềm yếu có thể bắt nạt, bọn họ sẽ được một tấc rồi muốn tiến một thước, nếu như bước kế tiếp bọn họ yêu cầu ông giao con ra, ông nội Chu, ông cũng sẽ giao sao?”
Ông cụ Chu nhíu mày càng sâu: “Bọn họ đã đồng ý với ông rồi mà?”
“Ông tin tưởng bọn tới vậy sao?”
Ông cụ Chu không phản bác được.
Thật lâu sau, ông ấy nói: “Nguyên Hạo vẫn chưa về, ông cũng không thể để con xảy ra chuyện, không thể để nhà họ Chu xảy ra chuyện được.”
Tôi đứng dậy, khẽ khom người: “Ông nội, ông yên tâm đi, Nguyên Hạo không ở đây, thì còn có con.
Chuyện này, con có thể giải quyết được.”
Ông cụ Chu hiển nhiên không tin, trong mắt ông ấy, tôi chỉ là một cô gái có gia cảnh nghèo khổ, không có căn cơ, mà một con quái vật khổng lồ như nhà họ Chu còn cần một cô gái nhỏ bảo vệ sao.
“Con có thể làm cái gì?” Ông ấy hỏi.
Tôi cười nói: “Không hề làm gì cả ạ.”
Ông cụ Chu mang theo vẻ mặt mờ mịt.
Tôi về tới phòng, nói với Tống Anh: “Thay chị tuyên bố tin tức ra ngoài, nói chị bị bệnh, tạm thời không vẽ bùa được, trong khoảng thời gian dưỡng bệnh này, không gặp ai cả.”
Tống Anh cười nói: “Được rồi.”
“Đúng rồi.” Tôi lại nói: “Nhắc nhở bọn họ, những lá bùa kia có một phần ba là em vẽ. Nếu không thì bọn họ còn tưởng em là loại dễ bị bắt nạt nữa đấy.”
Tống Anh gật đầu nói: “Yên tâm đi, em sẽ xử lý ổn thỏa mọi thứ.”
Sau khi về từ hội đấu giá lần trước, tôi và rất nhiều gia tộc các phái, bao gồm cả quân đội ký kết hiệp ước, định kỳ vẽ cho họ số lượng lớn bùa. Phải biết rằng, tình thế bây giờ rất nghiêm trọng, nếu như không có bùa chú của tôi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng ra nổi.
Ngay lúc này, bọn họ rõ ràng biết tôi quan trọng tới cỡ nào, lại vì một khí thế đời thứ hai thứ ba nho nhỏ mà muốn đè ép tôi, xem ra bọn họ đang tưởng tôi dễ bị bắt nạt đây mà.
Hay là những người kia bắt đầu đỏ mắt ghen tị sau khi trở về từ hội đấu giá, muốn dùng cách này để bức ép tôi đi vào khuôn khổ chăng?
Nằm mơ đi!
Bà đây thích nhất vẽ thì vẽ, không thích vẽ thì sẽ không vẽ, nhìn thử xem ai trong các người có thể bức ép được tôi.
Từ lúc tôi đóng cửa dưỡng bệnh, tình huống bên ngoài bắt đầu có hơi rối loạn, rất nhiều môn phái nhận ra, dựa vào lá bùa của tôi, uy lực của họ mạnh hơn rất nhiều, cũng không có cách nào chế tác theo được, mà trong chiến đấu với quỷ vật, bùa chú của tôi vô cùng hữu ích.
Tôi không chịu vẽ bùa, bọn họ bắt đầu luống cuống, mấy gia tộc lớn ở các thủ đô khác bắt đầu tới thăm bệnh, đều bị tôi từ chối không tiếp từ ngay ngoài cửa.
Những người này bắt đầu nghe ngóng, rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, chưa hề nghe qua tu sĩ có tu vi ngũ phẩm sẽ bị bệnh bao giờ.
Nghe ngóng tới thì cũng nghe được chuyện của cậu Hạ, những người này lập tức nổi giận, mấy cái thằng con nhà giàu đời thứ hai thứ ba, muốn gây họa cho ai không được, cứ hết lần này tới lần khác chọc vào một người không chọc nổi cơ chứ.
Một tuần cứ thế trôi qua, ông ngoại cậu chủ Hạ rốt cuộc đã không chịu nổi, các phương đều gây áp lực quá lớn cho họ, dù là cháu ngoại của ông ấy cũng bị thương ở chân nhưng người thì vẫn còn chưa chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.