Trong đó có một người cầm gậy bóng chày, đập phá vào cửa kính xe.
Choang!
Một tiếng vang thanh thuý vang lên, cửa sổ không hề nhúc nhích.
Người đàn kia lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại đập mạnh thêm một trận nữa, những người khác cũng cầm theo ống thép các loại xông lên đập vào xe, nhưng chiếc xe vô cùng rắn chắc, trên thân xe cũng chỉ xuất hiện một chút vết xước nhỏ.
Nói đùa đấy à, chiếc xe này là do nhà họ Chu đặc biệt chế tạo ra, tất cả đều dùng vật liệu cao cấp mà chế tác ra, các người lấy chút gậy gộc như thép mà muốn đánh nát được sao?
“Mẹ ơi, bọn họ đang làm cái gì vậy?” Nguyệt Hy lôi kéo tay áo của tôi, hỏi.
Tôi sờ lên đầu cô bé: “Những chú này là người xấu, bọn họ muốn đập xe của mẹ đó.”
Nguyệt Hy mở to đôi mắt ngập nước lên, dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn tôi: “Mẹ ơi, Nguyệt Hy muốn ăn hết bọn họ được không?”
Tôi xám mặt lại: “Ngay cả người mà con cũng muốn ăn sao?”
Nguyệt Hy nhìn ngoài cửa sổ một chút, gật đầu nói: “Có thể ăn nha, nhưng mùi vị chắc không ngon lắm, Nguyệt Hy không thích đâu ạ.”
Tôi vội vàng nói: “Cục cưng à, con nhớ kỹ nè, con không thể ăn người, bọn họ không phải đồ ăn, con có biết không?”
Nguyệt Hy gật nhẹ đầu: “Nguyệt Hy là bé ngoan, Nguyệt Hy nghe lời mẹ.”
Tống Anh xoay đầu lại, chớp chớp với cô bé rồi nói: “Nguyệt Hy, dì Tống Anh đi đánh người xấu có được không?”
Nguyệt Hy gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079092/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.