“Con gái? Nguyên Hạo, anh đã có con gái rồi sao.” Mộ Ngọc Khiết ngạc nhiên nói: “Sao chuyện lớn như thế này lại không thông báo với nhà em một tiếng chứ, anh cũng quá vô tâm rồi đó.”
Nói rồi cô ta thuận thế mà tiến lên, vỗ nhẹ lên vai Chu Nguyên Hạo vô cùng thân mật, Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt, nghiêng người qua tránh đi.
Mộ Ngọc Khiết tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút, cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, phải có một phần quà ra mắt mới được.”
Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc giày pha lê áng chừng lớn bằng ngón tay cái, đưa cho Nguyệt Hy: “Cô bé nhỏ, đây là quà cô tặng con, thích không?”
Mấy bé gái đều thích những đồ vật sáng lấp lánh như thế này, con bé vui vẻ đưa tay muốn nhận, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn về phía chúng tôi: “Bố mẹ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác được.”
Mộ Ngọc Khiết cười nói: “ Nhưng cô thì đâu có tính là “người khác” đâu nhỉ? Cô là cô họ của con mà.”
Chu Nguyên Hạo thấy con bé thích như vậy, bảo: “Nếu đã như vậy thì con nhận đi.”
Nguyệt Hy hào hứng nhận lấy, say mê không rời mắt.
Mộ Ngọc Khiết cũng không quấn lấy lâu hơn nữa, sau khi trò chuyện việc nhà cùng chúng tôi một hồi liền từ biệt, còn bảo khi nào có cơ hội sẽ đến nhà chúng tôi chơi nữa.
Chu Nguyên Hạo nói, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có thiện cảm đối với người nhà họ Mộ, Mộ Ngọc Khiết này từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079082/chuong-679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.