Sắc mặt Vân Kỳ lập tức trở nên trắng bệch.
Anh ta giận dữ nói: “Khương Lăng, đây là khổ nhục kế của anh ta, với thực lực của anh ta căn bản không đến mức thua thảm hại đến như vậy, anh ta biết em đang xem hai người chúng tôi chiến đấu, anh ta cố ý dẫn em ra ngoài.”
Tôi thản nhiên nói: “Tôi biết. Vậy thì sao? Tôi vẫn sẽ nghe theo trái tim tôi, tôi chỉ muốn anh ấy mà thôi.”
Tôi lui về phía sau một bước, nắm lấy bả vai Chu Nguyên Hạo, ôm ngang anh trong lòng, Vân Kỳ vội vàng nói: “Khương Lăng, ở cùng anh ta, em sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.”
Tôi hơi nâng cằm lên nói: “Nếu không có anh ấy, tôi mới thực sự đau khổ.”
Vân Kỳ giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, anh ta lui về phía sau một bước, ngọn lửa hừng hực che khuất thân thể anh ta, tôi vốn nên đau khổ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có cảm giác gì.
Cánh tay và chân của Chu Nguyên Hạo đang nhanh chóng hồi phục, biểu cảm trên mặt anh ấy hơi đắc ý, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: “Khương Lăng, cuối cùng anh cũng giành lại được em rồi.”
Tôi cúi đầu xuống, mặt không thay đổi nói: “Anh sai rồi, phải là tôi đoạt lại anh.”
Chu Nguyên Hạo cười sảng khoái: “Đúng vậy, em đã cướp được anh về.”
Tôi đưa anh tôi trở lại Hà Thành, trở về căn nhà nhỏ của chúng tôi, cánh tay và chân của anh ấy cũng đã phục hồi hoàn toàn, tôi ném anh ấy lên trên giường rồi lập tức ngồi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079032/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.