Tu vi của Chu Nguyên Hạo, vẫn cứ lên đến Quỷ Vương cấp trung thì mới dừng lại, ngọn lửa màu đen khắp cả bầu trời nhanh chóng thu lại, tụ tập lại vào trong cơ thể của anh, quần áo trên người anh đã bị cháy hết, mở hai mắt ra, đôi đồng tử đỏ như máu.
“Bệ hạ, chúc mừng năng lượng của ngài đã hồi phục được một nửa.”
Con rồng đen lớn tiếng nói.
Chu Nguyên Hạo nhìn đôi bàn tay của mình, một năng lượng cực kỳ mạnh, anh rất thích loại cảm giác này, như thể cả trên trời dưới đất đều nằm trong lòng bàn tay của mình vậy.
Vì vậy, ở kiếp trước vì để có được một nguồn năng lượng mạnh mẽ, anh đã đồng ý trả bằng bất cứ giá nào.
“Bệ hạ, bệ hạ.” Đột nhiên, anh nghe thấy có người gọi lớn, nghiêng đầu qua, anh nhìn thấy một người đàn ông cụt tay đi ra từ mảnh trời đầy sương khói, thở phù một hơi rồi quỳ dưới chân của anh, van xin: “Bệ hạ, tôi là gia chủ của nhà họ Ngư, Ngư Ngạo Tuyền, tôi sẵn sàng phụng ngài làm chủ, trở thành đầy tớ trung thành nhất của ngài.”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông biết tôi là ai sao?”
“Ngài chính là quỷ đế Thừa Hạo, chủ nhân của địa ngục.” Ngư Ngạo Tuyền nằm sạp xuống dưới đất, quỳ bái anh.
Chu Nguyên Hạo hơi híp mắt lại: “Tôi không phải là chủ nhân của địa ngục.”
“Ngài sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chủ nhân của địa ngục mà thôi.” Ngư Ngạo Tuyền nịnh nọt.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Ông đã bị gãy một cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079030/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.