“Anh đã sống hơn một ngàn năm, năm này qua năm khác, thu thập được không ít bảo vật.” Anh ta cười nhẹ “Đây chỉ là một trong những nơi anh cất giấu bảo vật. Cũng giống như nơi này, anh vẫn còn chừng mười một nơi cất giữ kho báu nữa, nếu em thích, anh sẽ tặng hết cho em.”
Tôi chế nhạo: “Đó chỉ là những vật tầm thường bên người thôi.”
“Trong mười kho tàng cất giữ kho báu của anh, có một số nơi bên trong đều thu thập tất cả đan dược, công pháp và các loại bảo vật của trời đất.” Vân Kỳ nhặt một viên dạ minh châu lên nói: “Lúc anh sưu tập những thứ này thì trong đầu anh vẫn luôn chỉ nghĩ về em: sợi dây chuyền này khi em đeo lên có đẹp không? Hạt trân châu này đính lên búi tóc của em liệu có đẹp không? Bất tri bất giác vậy mà đã sưu tập được nhiều như vậy rồi.”
“Đúng là một lời tỏ tình bùi tai đấy.” Tôi đến bên anh ta, ngước lên nhìn anh ta: “Chấp niệm của anh đối với tôi sâu sắc đến vậy sao.”
Anh ta ôm eo tôi, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Khương Lăng, em chính là tâm ma của anh.”
Khóe miệng tôi khẽ cong lên, nụ cươi mang theo vài phần trào phúng: “Từ lần chia tay đó, anh vẫn luôn quan tâm đến tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi càng cười mỉa mai hơn nữa: “Đã vậy, lúc tôi bị Chu Nguyên Hạo cầm tù, bị anh ta tra tấn, anh cũng biết cả đúng không?”
Vân Kỳ dừng lại, tôi giữ vai anh ta và chế nhạo: “Anh không cứu tôi, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079024/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.