Tống Anh có chút ngượng ngùng, Lâm Khả Khanh lạnh lùng nói: “Ba người nhà họ Tống thật sự không phải người. Tống Hoàng Minh không biết từ đâu trở về, muốn vào bên trong trận pháp. Bọn họ nói rằng trận pháp quá nhỏ, đứng không vững, muốn đuổi em ra ngoài.”
Tống Anh cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Lâm Khả Khanh lắc đầu nói: “Không liên quan đến cậu.” Lại nói với tôi: “Bọn họ chỉ muốn đuổi em đi, Tống Anh tình nguyện đi cùng em, em không khuyên được.”
Tôi nhíu mày: “Thật là vô lý, đi, để chị đưa hai em trở về.”
Tống Anh kéo tôi lại, khuôn mặt hơi đỏ: “Khương Lăng, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em.”
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, bất lực thở dài: “Em đi theo chị, theo sát một chút.”
Tầng này thật kỳ quái, không nên ở lâu: “Chúng ta lên lầu xem một chút.”
Tống Anh nói nhỏ: “Ở tầng trên chính là phòng phẫu thuật.”
Tôi chăm chú lắng nghe: “Trên lầu có tiếng bước chân, chắc là có người, đi.”
Tôi đưa họ lên tầng bảy, cửa phòng phẫu thuật bị che khuất, bên trong phát ra tiếng sột soạt.
Tôi ra hiệu cho hai người đợi ngoài cửa, sau đó thận trọng bước tới, khẽ mở cửa.
Bên trong có mấy phòng phẫu thuật, mỗi phòng đều có vẻ đang tiến hành phẫu thuật. Vài người mặc áo khoác trắng vây quanh bàn mổ, đèn trên đầu chiếu sáng lấp loá, xem ra có chút rùng rợn.
Tôi bước nhẹ, đến phòng mổ đầu tiên, khi nhìn vào trong, sắc mặt tôi chợt thay đổi.
Những bác sĩ đó căn bản không phẫu thuật gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079008/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.