“Tôi chưa từng ăn món hầm nào ngon như vậy.” Anh ta nói.
Tôi coi như có chút kiến thức sức ăn của người thuộc tộc Hiên Viên, nếu như không có tiền thật đúng là không nuôi nổi.
Anh ta nhìn tôi và nói: “Hình như vẫn chưa no lắm.”
Tôi đầu đầy vạch đen, chỉ có thể đi lại hầm cho anh ta một nồi lớn, tôi ngồi đối diện với anh ta, nói: “Thanh Hoàng, những ngày này cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi cứ sống trong nhà của anh thì cũng không phải là cách hay, tôi dự định trở về ký túc xá trường học.”
Động tác ăn của anh ta chợt dừng lại: “Nhà của tôi to như vậy, điều kiện lại tốt hơn so với ký túc xá của em nhiều. Nếu như em cảm thấy chúng ta sống với nhau phát sinh nhiều phiền toái thì em có thể tới sống ở biệt thự bên cạnh, biệt thự đó cũng là sản nghiệp của tôi mà.” Đúng là một phú ông có tiền.
Tôi nói: “Tôi cũng không bận tâm đến lời nói của người khác, chỉ là sống ở trong ký túc xá thoải mái hơn một chút mà thôi.”
Cao Thanh Hoàng trầm mặc một chút, nói: “Vậy tôi phải làm sao đây?”
“A?” Tôi nhìn anh ta có chút bối rối, anh ta nói: “Tôi bị thương rất nặng, em chuyển đi rồi thì ai sẽ giúp tôi hầm thịt đây?”
Đầu tôi tiếp tục đầy vạch đen: “Anh đường đường là một tổng giám đốc bá đạo vậy mà lại không có người nấu cơm cho anh ăn ư?”
“Đầu bếp thì có, nhưng ngược lại không có ai nấu ngon như em cả.” Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078999/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.