Không gian ma quỷ này trong nháy mắt bị nghiền nát, không gian bốn phía cũng dần dần ổn định trở lại.
Cây trụ không gian đầu tiên cuối cùng đã khởi động rồi, thời gian của chúng tôi còn ít nhất hai năm rưỡi nữa.
Tôi liền nhẹ nhàng thở dài một hơi, lùi lại vài bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Tư Hoàng Lăng lập tức đến đỡ lấy tôi.
Trấn ngục quân có mười một người, mặc dù tất cả mọi người đều đã bị thương nặng nhưng vẫn may không có người chết, tôi cũng xem như yên tâm được một phần.
Nhưng mà nhìn thấy Tư Hoàng Lăng, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi chua xót.
“Hoàng Lăng, thật xin lỗi.” Tôi áy náy nói.
Anh ấy tháo cái mặt nạ trên mặt xuống, cười nói: “Đây là lựa chọn của bản thân tôi cơ mà.”
Anh ấy đã từ bỏ một tương lai xán lạn trước mặt, từ nay trở đi phải đóng quân ở nơi này, một nơi mà quanh năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Tôi với danh nghĩa là là người canh gác cột trụ không gian, cầu xin Thiên Đạo sắc phong cho bọn họ trở thành trấn ngục quân, Thiên Đạo đã phá lệ mà sắc phong, nếu như chúng tôi rời khỏi trụ không gian chính là tự ý rời bỏ cương vị, cho dù tôi không phạt bọn họ thì Thiên Đạo cũng sẽ trách phạt.
Mũi của tôi hơi cay cay, thiếu chút nữa là khóc rồi.
Tư Hoàng Lăng cười nói với tôi: “Thanh Hoàng vẫn còn ở tầng trên nhỉ, nếu còn không đi thì anh ta sẽ không còn mạng nữa đâu.”
Tôi đè nén lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078995/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.