Đầu tôi hiện lên đầy vạch đen, bây giờ người tu đạo đều kết hợp khoa học và mê tín dị đoan với nhau khiến cho người ta không thể phòng bị được.
Cao Thanh Hoàng từ trong túi leo núi lấy ra một cái bình sứ ngọc, đổ bột bên trong lên vết thương của mấy người, thân thể mấy người này lập tức bắt đầu hòa tan, không mất vài phút đã biến thành một đống mủ.
Tôi ngạc nhiên: “Anh có đồ gì vậy?”
“Đây là thứ tôi được truyền thừa của bộ tộc Hiên Viên, tên rất khó hiểu, tôi đặt cho nó một cái tên gọi là Nước hoá thây.” Anh ta mỉm cười nói: “Đây là một vũ khí hữu dụng rất cần thiết để giết người cướp của, cô nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
Đầu tôi tiếp tục treo đầy vạch đen, Cao Thanh Hoàng anh học xấu rồi đó, anh có biết hay không?
Tiếp theo, dọc theo đường đi chúng tôi gặp phải một số vụ cướp đường, đến cuối cùng cướp bóc ngược lại bị chúng tôi cướp, tôi giết tất cả bọn họ, gần đến đỉnh núi, ba lô ban đầu trống trâỉ giờ đã thu hoạch được rất phong phú.
Tôi yên lặng nghĩ ở trong lòng, trách không được nhiều người thích chặn đường cướp bóc như vậy, thật sự là cuộc mua bán này quá là có giá trị mà.
Trên đỉnh núi bao phủ một tầng mây mù, chúng tôi đi vào trong sương mù, sương mù lập tức tiêu tán đi, hiện ra một con đường xuyên qua con đường này, trước mắt chúng tôi sáng ngời, một phiên chợ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nơi này khắp nơi đều bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078969/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.