Tôi tức giận đến mức xì khói, cũng không thèm quan tâm đến chuyện khác nữa, nói mà không hề lựa lời: “Tôi không hối hận chút nào khi ném anh vào hồ dung nham. Nếu như anh còn tái phạm, tôi sẽ kéo hình phạt của anh thêm một ngàn năm nữa!”
Anh ta vừa lật tay, trong tay bèn xuất hiện chiếc roi Hắc Long điện quang, giọng nói của anh ta lạnh lẽo đến thấu xương: “Hôm nay, trong số các người đừng hòng ai sống sót được mà ra khỏi đây.”
Cao Thanh Hoàng quay đầu lại, nói với tôi: “Trong cơ thể anh ta có thứ gì đấy thì phải.”
“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chúng tôi có chung dòng máu cho nên tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể anh ta, nó đang điều khiển anh ta.” Cao Thanh Hoàng nói.
Đầu tôi ong ong, quả nhiên Chu Nguyên Hạo đã bị Khương Kha làm gì đó rồi.
“Vật khống chế anh ta ở chỗ nào vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Ở sau gáy đấy.”
Tôi ghé vào tai Cao Thanh Hoàng, thì thầm nhỏ hết mức với anh ta: “Anh yên tâm, đừng nóng vội làm gì, tôi sẽ lấy vật đó ra.”
Cao Thanh Hoàng nghi ngờ nhìn tôi, cuối cùng anh ta gật đầu.
Nhìn thấy chúng tôi đứng gần nhau như vậy, Chu Nguyên Hạo nghĩ rằng chúng tôi đang diễn trò anh anh em em ở đây, anh tức đến mức siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay của anh trắng bệch, hét lên, chiếc roi Hắc Long điện quang phát ra ánh đèn màu đỏ muốn đánh thẳng vào người chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay người lại và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078962/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.