Chu Nguyên Hạo nói: “Vậy là tốt rồi, cả đời này tôi hận nhất là người khác lừa tôi, đặc biệt là thuộc hạ của tôi. Cậu còn nhớ chuyện Tiễn Ngọc năm đó không?”
Sắc mặt Khương Kha vẫn như thường: “Thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ.”
“Tiễn Ngọc đi theo tôi từ khi tôi còn là Quỷ tướng, đã lập chiến công hiển hách cho tôi.” Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Thế mà cô ta lại dám lén lút qua lại với kẻ địch của tôi sau lưng tôi, còn truyền tin tức cho đối phương, cậu còn nhớ tôi xử cô ta thế nào không?”
Khương Kha nói: “Ngài ném cô ta vào dưới vách núi Huyền Băng, nằm bên trong lớp Huyền Băng vạn năm, vĩnh viễn nhận lấy nỗi khổ lạnh lẽo thấu xương.”
“Nhớ kỹ là được rồi.” Chu Nguyên Hạo nói xong thì anh đi hai bước tới, nghiêng đầu, nói với Khương Kha: “Đi làm chút gì đó cho cô ta ăn đi, đừng để cô ta chết đói, người phàm rắc rối như vậy đấy.”
Tôi cũng không biết mình bị treo ở đó bao lâu, mãi cho tới khi tôi mơ mơ màng màng biết mình được người ta mang xuống, rồi được ôm ngang lên, trở lại trong căn phòng đá dưới mặt đất.
Tôi mở to mắt ra nhìn, trông thấy là Khương Kha đang ở ngay bên cạnh, cậu ta đang trải một tấm thảm nhung thật dày trên mặt đất, rồi đặt tôi lên trên tấm thảm nhung, sau đó lại bôi thuốc cho tôi.
Tôi không có nhìn cậu ta, từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào.
“Tôi cho rằng cô sẽ thừa cơ này mà chửi tôi vài câu.” Khương Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078954/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.