Tôi xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy nhức đầu, Đa Đa cúi người liếm chân tôi, tôi sờ đầu nó nói: “Mày ở lại đây bảo vệ những quân sĩ này.”
Đa Đa bất mãn kêu lên hai tiếng rồi cuối cùng cũng nằm xuống, canh giữ trước trận pháp, tôi âm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên chỉ có Đa Đa là hiểu chuyện nhất mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong, tôi lật cổ tay, trong lòng bàn tay tôi xuất hiện một ngọn lửa màu lục lam, sau đó tôi ném lên cây mây đen, rào chắn nổ một cái rồi bùng cháy dữ dội.
Từ trong ngọn lửa truyền tới một tiếng kêu ghê tai, như thể vô số linh hồn đang vật lộn với đau đớn, tất cả những quân sĩ đều phải thay đổi sắc mặt.
Nếu bắt bọn họ ra chiến trường, bọn họ hầu như không sợ hãi chút nào, nhưng đối mặt với những thần ma quỷ quái này, có một loại sợ hãi đến từ sâu thẳm tâm hồn con người.
Ngọn lửa dần dần bị dập tắt, cây mây đen cháy thành than rơi xuống, lối vào hang Đuổi Gió cũng được mở ra.
Tôi lấy từ trong túi ra một viên thuốc trừ tà hòa tan với nước, chúng tôi ba người bôi nước đó lên người, cây mây đen sẽ không dám lại gần.
Tôi chuẩn bị bước vào trong, bỗng nhiên Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay của tôi, sau đó anh tiến lại gần, rồi đặt xuống môi tôi một nụ hôn.
Tôi ngây người một lúc, khuôn mặt đỏ bừng lên, giận dỗi nói: “Anh làm gì đấy, nhiều người còn đang nhìn chúng ta kia kìa.”
Chu Nguyên Hạo nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078945/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.