Nó lập tức giãy giụa kêu gào, sau đó hoá thành một đám bột mịn màu đen, tiêu tán trong không trung.
“Cũng chỉ là một con quỷ nhỏ mà thôi.” Tôi thản nhiên nói: “Không cần dùng đến lửa địa ngục của mình.”
Tôi trở lại phòng khách, Chu Nguyên Hạo dửng dưng nhỉn tôi một cái: “Đã giải quyết rồi à?”
Tôi gật đầu một cái.
“Từ khi chúng ta xuống máy bay, chúng ta đã bắt đầu bị Âm Dương Liêu theo dõi.” Chu Nguyên Hạo vừa thưởng trà vừa nhàn nhạt nói: “Chẳng qua bọn họ chỉ đang thăm dò chúng ta mà thôi, chúng ta lấy nê bất biến đối phó với vạn biến.”
Uống trà xong, chúng tôi ra ngoài dạo phố. Đây là một con đường theo phong cách cổ xưa, nền đường trả đá xanh, hai bên là các cửa tiệm nối tiếp nhau san sát.
Một trong những đặc sản nổi tiếng nhất Kyto là kẹo trái cây. Đó là một loại kẹo thường được làm với đủ vị trái cây, tương đối tinh xảo, vừa nhìn thấy nó thì cái miệng của tôi đã muốn ăn rồi.
Tôi mua một hộp, kẹo trái cây bên trong có hình hoa anh đào, tôi cầm một cái lên, tự mình cắn một miếng, mùi vị rất ngon. Khương Kha ngạc nhiên mừng rỡ xáp lại gần, há miệng ngậm lấy miếng kẹo tôi đã ăn một nửa, đầu lưỡi còn liếm lên ngón tay tôi.
Cũng không biết cái động tác liếm kia là vô tình hay là cố ý, tôi cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó giật điện một chút, cả người khẽ run rẩy.
“Ăn ngon quá đi.” Khương Kha nháy mắt với tôi một cái. Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078927/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.