Chu Nguyên Hạo lạnh giọng nói: “Đương nhiên là giết rồi, những kẻ như vậy, có lưu lại cũng chỉ là mầm họa mà thôi.”
“Được, anh Chu.” Vương Diễm Lương trả lời một tiếng, rút ra kiếm nhỏ phòng thân của cô ta, một kiếm đâm tới sau lưng phi cương kia, đâm xuyên qua trái tim của gã, xuyên thẳng ra phía trước.
Máu đen lập tức bắn tung tóe, Vương Diễm Lương giẫm xuống một cước trên lưng gã ta, dùng sức lôi kéo. Kiếm nhỏ rút ra, phi cương kia lung lay một chút rồi cứ vậy mà ngã xuống.
Tôi dìu Tư Thuần Nhi đứng dậy, bởi vì Tư Thuần Nhi đã một thời gian dài không được ăn cơm, hai mắt đỏ tươi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng có chút quỷ dị.
“Thực xin lỗi.” Cô ấy vội vàng vén tóc lên. Chu Nguyên Hạo lấy ra một miếng thịt tươi đưa cho cô ấy: “Ăn trước một chút, bổ sung một ít thể lực, lát nữa e là còn phải đánh một trận đánh ác liệt nữa.”
“Trận đánh ác liệt gì cơ?” Tôi nhìn Tư Thuần Nhi cầm lấy miếngg thịt tươi, ăn như hổ đói, gần như sắp sửa nuốt luôn đầu lưỡi vào trong rồi.
Đó cũng không phải là thịt người, mà là thịt bò loại tốt nhất. Mặc dù đối với cương thi mà nói, vẫn kém hơn thịt người một chút, nhưng dùng để bổ sung thể lực thì không thành vấn đề.
Chu Nguyên Hạo cười cười với tôi, nói: “Em cảm thấy Lục Thương Quyền thật sự ngu xuẩn như vậy hay sao? Sau khi rời khỏi chỉ có thể để lại mấy phi cương dốt nát này đến đóng ở đại bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078917/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.