Móng vuốt gã ta cực kỳ sắc bén, không nói đến trang bị dày dặn cỡ nào, ngay cả áo chống đạn cũng bị móng vuốt của gã ta cào rách, lưu lại miệng vết thương thâm đen. Những người bị cào trúng nhanh chóng biến thành cương thi lông trắng, nhào về phía chiến hữu của mình.
Đội vũ trang không thể làm gì khác, đành ngậm nước mắt nổ súng với chiến hữu của mình. Một khi nhân từ nương tay, bọn họ sẽ bị chiến hữu kia hạ gục, cắn một miếng, cào một cái. Cho dù là không bị biến thành phi cương nhanh như khi bị Quỷ gây hạn hán cắn nhưng cũng sẽ đánh mất sức chiến đấu vì độc tố.
Bốn phía phát ra những tiếng kêu la thảm thiết. Đám đông chạy tán loạn, người này dẫm lên người kia, rất nhiều người bị thương. Nhất thời, khung cảnh hoảng loạn hệt như bị khủng bố tập kích vậy. Đột nhiên, Lục Thương Quyền dường như cảm nhận được điều gì đó, bay ra chỗ khác. Vị trí gã ta vừa mới đứng ban nãy nổ tung, tạo thành một cái hố lớn sâu chừng ba bốn mét.
Lục Thương Quyền quay đầu lại, nhìn Tư Không Uy Viễn từ trên trời giáng xuống rồi lại nghiêng mặt đi, nhìn về phía tổ trưởng Ngao Dũng ở một hướng khác, ánh mắt tỏa ra sự hưng phấn: “Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.”
Bỗng nhiên, gã ta dừng một chút, hỏi: “Tại sao Chu Nguyên Hạo lại không đến?”
Không ai trả lời gã ta cả. Gã ta dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt thay đổi: “Tôi biết rồi, các cậu dùng biện pháp này dụ tôi ra đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078915/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.