Buổi tối đến lấy máu tôi, không còn là nữ phi cương kia nữa, đổi lại là một người khác, gương mặt này nhìn cũng được, chỉ là dáng người có chút thô to, nhìn là biết có luyện võ.
Khi cô ta vào cửa, ánh mắt lập tức dính vào người Khương Kha, làn da màu lúa mì nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Tôi hỏi cô ta, phi cương nữ lúc trước kia đâu rồi, thái độ của cô ta đối với tôi lại lãnh đạm hơn rất nhiều, chỉ nói không biết thôi.
Tôi lại cho máu, vốn thân thể cũng không có nghỉ ngơi tốt, lúc này cả người tôi đều không có huyết sắc, lại không có đan dược để uống, chỉ có thể ngồi thiền luyện khí, bổ dưỡng nguyên khí.
Linh khí ở trong cơ thể vận hành mấy chục vòng, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, tôi mở mắt ra, nhìn đồng hồ đã là hai giờ tối, nhưng Khương Kha lại không ở trong phòng.
Tôi nóng nảy, Kha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tôi đã có kế hoạch đi ra ngoài để tìm kiếm, vừa mở cửa, thấy cậu ấy bước nhanh vào, tôi vội vàng nói: “Hơn nửa đêm rồi em đã đi đâu?”
Khương Kha nói: “Chị ơi, em đã tìm ra đây là đâu rồi.”
Tôi sửng sốt, cậu tiếp tục nói: “Nơi này cách Hà Thành không xa, là núi Trường Hải, là sào huyệt của tên Lục Thương Quyền kia. Người ta nói rằng gã ta đã trốn thoát khỏi địa ngục từ nơi này và đến thế giới của con người.”
Trong lòng tôi khẽ động, nói: “Nói như vậy nghĩa là trên núi Trường Hải vốn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078910/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.