Chương trước
Chương sau
Trên mặt anh Doãn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mắt dương, cô đã mở ra mắt dương rồi.” Tôi cúi đầu nhìn trận pháp ở dưới đất một cái, trận pháp giống như bị lọt nước vậy, lập tức bị hoà tan.
Tôi đi ra từ trong trận pháp, lạnh lùng nói: “Nếu anh dám đụng vào em trai tôi dù chỉ một chút, tôi nhất định sẽ chặt anh ra thành trăm mảnh.”
Anh Doãn hừ lạnh một tiếng: “Mắt dương thì sao? Cô quả thật là thiên tài, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một tứ phẩm mà thôi. Tôi cho cô một cơ hội, cùng với em trai cô hầu hạ tôi, tôi sẽ cân nhắc đến việc tha cho cô một mạng.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn. Anh Doãn cười nhạt: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt cô ta lại cho tôi, tối hôm nay cô ta là của các người, các người muốn chơi thế nào thì chơi thế đó đi.”
Trên mặt Khương Kha đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía anh Doãn, cầu xin: “Van xin anh, tôi đồng ý hầu hạ anh, xin anh hãy tha cho chị tôi đi.”
Anh Doãn bóp cằm cậu ấy, nói: “Hiện tại cô ta vẫn có thể còn sống, đã là tôi quá nhân từ rồi. Cô ta không nghe lời, đương nhiên tôi phải chăm sóc dạy dỗ thật tốt. Nếu như cô ta nghe lời, hiển nhiên tôi sẽ…”
Lời còn chưa dứt, anh ta phát hiện toàn bộ mấy người của anh ta bên kia đều đã ngã xuống đất. Tôi đạp lên người bọn họ.
chậm rãi đi về phía anh ta.
Sắc mặt anh Doãn trầm xuống, một cước đá văng Khương Kha ra, sau đó đứng lên: “Rốt cuộc cô cũng khiến tôi cảm thấy có chút hứng thú rồi đó, Khương Lăng. Xem ra cô mạnh hơn so với lời đồn.”
“Mày dám đá nó sao? Nó chính là em trai cưng của tao, ngay cả đánh nó một cái thôi mà tao cũng không nỡ, mày lại dám đá nó!” Hai tay tôi bọc thành hình tròn ở trước ngực, sau đó tách ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa hình rồng màu xanh.
“Lửa địa ngục?” Anh Doãn càng giật mình, sau khi người tu đạo đạt tứ phẩm, mới có thể điều khiển lửa địa ngục, nhưng cũng không phải ai ai cũng có thể học được cách sử dụng lửa địa ngục, càng không thể nào chơi được thành thạo như tôi.
Cổ tay tôi chuyển một cái. Ngọn lửa hình rồng bay ra ngoài, phát ra một tiếng thét điên cuồng giữa không trung, đánh về phía anh Doãn.
Anh Doãn chợt rút ra một con dao ngắn từ sau lưng, hét lớn một tiếng, đánh xuống ngọn lửa hình rồng. Ngọn lửa bị chia làm hai, bắn về hai hướng, sau đó biến mất giữa không trung.
“Thực lực của cô, cũng chỉ như vậy mà thôi.” Anh Doãn cười lạnh nói: “Người giống như cô, sao có thể xứng để tôi tự mình ra tay cơ chứ.”
Dứt lời, anh ta búng ngón tay, tôi cảm giác được một luồng quỷ khí nồng đậm, nghiêng đầu nhìn một cái, ở trong một bồn tắm giống như cái hồ bơi, có một con Quỷ Nhiếp Thanh chậm rãi leo ra ngoài.
Thật sự là Quỷ Nhiếp Thanh!
Cái tên anh Doãn này, nuôi một con Quỷ Nhiếp Thanh!
Bộ dạng con quỷ kia hơi giống nữ quỷ ở trong phim kinh dị Nhật Quốc, mặc váy trắng dài, mái tóc đen nhánh ướt nhẹp, rũ xuống trước mặt, che đi một nửa, chỉ có thể nhìn thấy một con mắt đen thui.
Anh Doãn lại nhàn nhã ngồi xuống, kéo Khương Kha qua, đè cậu ở trên đùi mình, giở trò với cậu: “Vừa thưởng thức cảnh tượng cục cưng Quỷ Nhiếp Thanh của tôi ăn thịt người, vừa hưởng thụ thú cưng mà tôi thích nhất, thật sự là quá sảng khoái mà.”
Khương Kha mặt đầy khuất nhục, vẫn còn quan tâm tôi, cơ thể cậu khẽ run, trong đáy mắt là sự tuyệt vọng vô cùng vô tận.
“Làm sao? Có phải cảm thấy bản thân đang ở địa ngục không?” Anh Doãn cong khoé môi, nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, tiếp đó lần mò xuống dưới: “Tôi thích nhất biểu cảm như vậy của cậu, ném người cực đẹp vào địa ngục, chính là tiết mục giải trí tôi thích nhất.”
Tôi nhìn Quỷ Nhiếp Thanh kia một cái, nói: “Anh đã ký kết khế ước chủ tớ với nó, chứ không phải khế ước linh hồn sao? Rất tốt.”
Tôi bắt đầu niệm thần chú, nữ quỷ bò nhanh hơn về phía tôi. Ngay khi ngón tay đen nhánh của nó sắp bắt được mắt cá chân của tôi, tôi cắn nát ngón tay, vẽ một ký hiệu ở giữa hư không.
Đó là một chữ quỷ, chữ quỷ sáng lên ánh sáng vàng, chui vào đầu nó. Cả người nó chấn động một cái, ngã nhào xuống đất.
“Rất tốt, hiện tại khế ước chủ tớ đã kết thúc rồi.” Tôi nói với nữ quỷ: “Đi đi, đem cái người khốn kiếp đã nô dịch cô xé thành anh ta mảnh vụn.”
“Không thể nào!” Anh Doãn vừa giận vừa sợ: “Sao cô biết cách tháo gỡ khế ước chủ tớ?”
Nữ quỷ ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn về phía người đã từng là chủ nhân của mình, ánh mắt đen nhánh chớp động ánh sáng căm thù, sau đó hét lớn một tiếng, nhào về phía anh ta.
Anh Doãn đem Khương Kha cảnh ở trước người, tôi hét lớn một tiếng: “Đừng tổn thương em trai tôi.” Nữ quỷ vèo một hồi xông tới, leo lên trần nhà, anh Doãn càng khiếp sợ: “Cô còn có thể thao túng Quỷ Nhiếp Thanh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.