Cỏ Lang Hoán là một loại thực vật màu đỏ thẫm, giống như cây cam ở trần thế vậy, Chu Nguyên Hạo nói với tôi: “Mộ Sơn Khê rất nguy hiểm, em ở đây chờ anh, anh đi hái vài cây đã.”
Tôi gật gật đầu, Chu Nguyên Hạo vừa chớp người đã đi tới trong bụi cỏ Lang Hoán, dùng tốc độ cực nhanh rút ra hai cây, chớp mắt lại xuất hiện trước mặt tôi.
Cơ hồ cùng lúc đó, một động vật có lông khổng lồ từ trong Mộ Sơn Khê phá nước mà ra, hung hăng đánh vào bụi cỏ Lang Hoán, một mảng lớn cỏ Lang Hoán bị hóa thành phế tích.
“Nguy hiểm thật.” Chu Nguyên Hạo cười khổ, thân thể bỗng nhiên lay động một chút, sắc mặt có chút trắng bệch. Tôi kinh ngạc nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi: “Anh bị trúng độc rồi sao?”
Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ cười: “Không ngờ dưới cỏ Lang Hoán còn mọc một ít cỏ sống nhờ.”
Cỏ sống nhờ là một loại thực vật chứa kịch độc, thương tổn đối với linh thể vô cùng sâu đậm, tôi nhìn về phía tay phải của anh, nửa cánh tay đều trở nên đen kịt.
Cơ thể anh mềm nhũn, lập tức ngã xuống, tôi vội vàng đỡ anh dậy, lo lắng nhìn anh, anh cho tôi một nụ cười yếu đuối: “Khương Lăng, anh không sao, đừng lo lắng.”
Nụ cười của anh khiến cho tôi cảm thấy chua xót, tôi cõng anh lên lưng, tìm một vòng ở xung quanh, rốt cuộc tìm được một tòa nhà bỏ hoang đã lâu.
Tòa nhà không còn mái nhà, chỉ có bốn bức tường đứng sừng sững dưới bầu trời lửa. Tôi nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078874/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.