Tôi ngạc nhiên nói: “Thì ra là nó!” Tôi dừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ có điều, khi còn nhỏ em cũng có nuôi một vài con thú cưng, chuột hamster gì đó hoặc con gà con này kia thì anh cũng biết những con đó ra sao không?”
Tôi nói tiếp mà không biểu hiện gì: “Không nuôi được bao lâu, bọn chúng đều chết hết rồi.”
Con chó đen kia hình như nghe hiểu lời tôi nói, nó run rẩy một chút, sợ hãi rồi rúc vào trong chăn.
Chu Nguyên Hạo cười: “Mạng của nó cứng lắm, không sao đâu.”
Tôi hình như trông thấy con chó đen kia liếc mắt qua, không phải cái con này thành tinh rồi đó chứ?
“Được, trước hết em cứ nuôi đã.” Tôi bất đắc dĩ thở dài.
“Đúng rồi, chuyện của nhà họ Hoa, giải quyết thế nào?” Tôi hỏi.
Chu Nguyên Hạo cười khinh nói: “Nhà họ Hoa, nhà họ Đại và nhà họ Uông dám dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ yêu cầu anh giao em ra, mà còn dám đòi nhà họ Chu một khoản bồi thường trên trời, thậm chí còn ngấp nghé một món bảo vật trong nhà anh nữa, thật sự là lòng tham không đáy mà.”
“Anh đối phó như thế nào?” Tôi hỏi.
“Đơn giản mà, tình huống lúc đó, anh cũng ghi âm lại rồi.”
Trong lòng tôi cảm thán một hồi, vẫn luôn thấy xã hội khoa học hiện đại thật tốt, cái gì cũng có thể ghi lại, cho dù có nói xấu hay hãm hại ai, dưới việc được ghi hình lại đều không thể che giấu được.
“Vậy con cháu nhà họ Đại, là bị Hoa Tuệ Nghiên tự tay giết chết, nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078856/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.