Chương trước
Chương sau
Tôi nghĩ thầm, để một cái tam phẩm nho nhỏ như cậu cũng cảm giác ra yêu khí, tu vi hai nghìn năm người ta là công cốc à?
“A, bà lão ăn xin ở đâu ra đây.” Chàng trai trẻ mặc chiếc áo len màu quân đội đá một đá với bà lão ăn xin đang cuộn thành một cục kia.
Tôi nhíu mày. Đay là loại tố chất gì đây. Coi như đó có là bà lão ăn thật đi nữa, bạn cũng không thể tùy tiện đá người ta. Bà lão kia bỗng nhúc nhích, mở mắt ra, mờ mịt nhìn bọn chúng.
“Ôi chao, còn chưa chết.” Chàng trai trẻ mặc chiếc áo len màu quân đội cười nói, cô gái họ Hoa mỉm cười, nói: “Cậu Uông, đừng như vậy, bà ta chỉ là một bà lão mà thôi.”
Bà lão kia cười ha ha hai tiếng, nhìn qua có vẻ đần độn, cầm cái chén lên, đưa đến trước mặt em gái kia: “Cô chủ nhỏ, cậu chủ có lòng tốt, cho một chút.”
Em Hoa thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Bà nói ai là cô chủ nhỏ?
Cậu Uông bước tới đá một đá vào ngực bà lão, giận dữ nói: “Cô chủ nhỏ cũng có thể để bà tùy tiện gọi bậy bạ à?”
Bà lão bị đá, té nhào đến bên chân em gái Hoa, đưa tay túm lấy váy cô ta: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Trông thấy bàn tay đen đến không thể đen them kia, em gái Hoa thay đổi sắc mặt, hận không thể cũng đá theo một đá. Nhưng lại vì giữ gìn hình tượng, không thể ra tay được. Cậu trai kẻ mặc áo jacket đen thấy cậu chủ gặp Uông lớn mặt trước mặt em gái Hoa, cũng không cam chịu yếu thế, đi đến tát cho bà lão kia một cái tát, nói: ‘Cút đi, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của bà đến đụng đến em gái Hoa nhà tôi.”
Tôi nhịn không được mà nâng trán. Thật sự là một đám quá ngu ngốc, cứ đợi đến khi người ta trả thù.
Ai ngờ cái tát này của chàng trai mặc áo jacket đen đen đánh đến, đánh cho bà lão lảo đảo, đầu trực tiếp bị đập vào khung cửa, máu tươi lập tức tuôn ra. Bà lão thuận theo khung cửa ngã xuống, ngã vào vũng máu.
Cậu Uông giật nảy mình, nói: “Cậu Đại, anh, anh đánh chết bà ta rồi.”
“Nói bậy bạ. Tôi còn không dùng sức, làm sao đánh chết bà ta được?” Tuy ngoài miệng cậu Đại nói vậy, nhưng trong long hơi thấp thỏm, đưa tay ra thăm dò dưới mũi bà lõa kia, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như vừa bị tra tấn, nhanh rụt tay lại, “Bà, bà ta thật sự đã chết.”
Cậu Uông thấp giọng nói: “cậu Đại, mày cũng chỉ là lỡ ra tay, cũng không phải muốn giết bà ta. Đây đều là mệnh của bà ta. Chúng ta vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này đi, sẽ không có ai phát hiện cả.”
Sắc mắt em gái Hoa tái nhợt, đáy mắt có mấy phần tức giận, lại đè nén không biểu hiện ra ngoài, nói: “Đợi đã.”
Hai chàng thanh niên đều quay đầu nhìn xem cô ta, cô ta nói: ‘Các người không thể thể để bà ta cứ thế mà vứt ở chỗ này.”
“Thế nhưng là…” Hai người đang muốn giải thích, em gái Hoa còn nói: ‘Các người đừng quên, trước khi đến, chúng ta đã đánh cược với đám bọn cậu chủ Phong, rất nhiều người đều biết chúng ta tới nơi này.
Nếu phát hiện ra ở đây có một cái xác chết, sao chúng ta sao có thể ra ngoài được?”
Hai chàng thanh niên liếc mắt nhìn lẫn nhau: “Em gái Hoa, em nói làm sao bây giờ?”
Em gái Hoa sầm mặt lại, nói: “Chúng ta khiêng xác chết này ra ngoài, tìm một chỗ chôn, lại dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Chẳng phải là thần không biết, quỷ không hay sao?”
Cậu Uông cùng với cậu Đại cùng nhau bàn bạc lại, thấy chỉ có thể làm như vậy. Họa là do cậu Đại gây nên, tự nhiên là anh ta ra tay. Anh ta nâng xác chết lên, vội vàng đi ra ngoài, tìm từ trên xe một tấm thảm bọc, sau đó nhét vào phía sau xe, giẫm chân ga mau chóng rời đi. Lái ra ngoài gần hơn một trăm cây số thì dừng xe lại. Em Hoa nhìn xung quanh, nói: “Nơi này hoang tàn vắng vẻ, khá phù hợp. Các người đừng ngẩn ra đó nữa, nhanh chóng chôn người đi.”
Hai người lấy xẻng công binh, nhanh chóng đào một cái hố thật sâu, sau đó vứt thi thể vào.
Chôn xong thi thể, sắc trời cũng tối, ba người lái xe về nhà. Giọng nói của em Hoa lạnh lẽo: “Cậu Uông, cậu Đại, chuyện ngày hôm nay, các người đều phải giữ bí mật, nếu không chúng ta đều không chịu nổi đâu.”
Hai người đương nhiên gật đầu liên tục, em gái Hoa nhìn bọn họ một chút, trong lòng tức giận. Thật sự là hai tên bùn nhão không dính được lên tường. Bỗng nhiên xe dừng lại, em gái Hoa và cậu Uông giật nảy mình, tức giận nói: “Cậu Đại, anh nổi điên cái gì thế?”
“Bà lão ăn xin kìa.” Cậu Đại cau mày nói, “Vừa rồi tôi nhìn thấy cái kia bà lão ăn xin kia ở ngay ven đường, đang âm u nhìn chúng ta.”
Em gái Hoa sầm mặt lại, trong mắt lóe lên một sự âm độc, nói: “Các người đều là người tu đạo, sợ quỷ gì chứ? Cầm lấy vũ khí tiễn bà ta đoạn đường này đi.”
“Đúng rồi.” Cậu Đại từ dưới chỗ ngồi rút ra một cây kiếm gỗ bằng đào. Cây kiếm gỗ đào kia hình như đã nhiều năm rồi, anh ta nói với em gái Hoa và cậu Uông nói: “Các người ở chỗ đây chờ tôi. Một oán quỷ mà thôi, một chiêu là tôi có thể giải quyết xong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.