“Ông, ông đúng là kẻ giả mạo!” Ông cụ Lý kinh hãi nói, các đệ tử đứng sau lưng Cao Thanh Long cũng nhanh chóng tản ra, đệ tử lớn Thanh Huyền phẫn nộ quát: “Ông đưa Đại sư của chúng tôi đi đâu rồi?”
Tôi lộ ra một nụ cười đắc ý, năm đó ma vương Thiên Huyền chạy ra khỏi địa ngục, lúc tôi đuổi theo, có rắc bột hiện hình lên người anh ta, anh ta lập tức hiện nguyên hình. Nhưng mà muốn có bột hiện hình thì nhất định phải có mấy thứ thuốc được chế tạo ra từ địa ngục, mà tiền bạc thì bây giờ tôi lại không có.
Cho nên, tôi chỉ nói ra một vài lời để hù dọa anh ta một chút mà thôi, không ngờ là dù tôi đã chuyển thế, đầu thai lâu như vậy, mà uy lực vẫn còn, chỉ bằng một câu nói như thế mà đã khiến cho Thiên Huyền để lộ chân tướng.
Cao Thanh Long bỗng nhiên bật cười nham hiểm, dung mạo của anh ta bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng, từng li từng tí, biến thành một thanh niên tuấn tú tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là khuôn mặt kia, toàn toát lên vẻ bỉ ổi và thâm độc. “Các vị, hoan nghênh đã tới động phủ của tôi.” Thân hình của Thiên Huyền chợt lóe một cái đã xuất hiện ở trên chiếc ngai vàng màu đen, anh ta đưa hai tay ra và cười nói: “Tôi đã sắp xếp cho các vị một nghi lễ nghênh đón thật long trọng, đúng nghĩa vụ chủ nhà phải tiếp đãi khách.” “Vô liêm sỉ!” Thanh Huyền gào lên: “Trả lời tôi, Đại sư tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078840/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.