“Tại sao lại không thể nào?” Khúc Giai Kỳ cười khẩy và nói: “Ông thật sự nghĩ rằng, sau khi ông hại chết bố tôi, ép mẹ tôi đi, thì ông vẫn có thể là người bố hiền, con hiếu thảo với tôi à?” Trương Xương Thành cau mày lại, nói: “Bố con là vì cứu bố mà chết, chuyện này bố vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, cho nên bố luôn muốn đối xử tốt với con, đền bù cho lỗi lầm của bố…” “Có thật chỉ như vậy không?” Khúc Giai Kỳ bật cười và nói: “Vậy ông giải thích thế nào về việc ông có cảm tình với mẹ tôi?”
Cô ấy vừa thốt ra lời đó, tất cả mọi người đều kinh hãi, Trường Hoằng Thái vừa tức giận vừa sợ hãi mà nói: “Giai Kỳ, cô đang nói hưu nói vượn gì vậy?”
Khúc Giai Kỳ chỉ tay về phía Trương Xương Thành rồi nói: “Vậy anh hỏi ông ta thử đi, hỏi xem rốt cuộc ông ta đã làm cái gì? Ban đầu, khi bố tôi với mẹ tôi kết hôn, ông ta lập tức có ý đồ bất chính với mẹ tôi, sau khi bố tôi chết, vào một năm ngày giỗ của bố tôi, ông ta đã uống rất nhiều rượu, rồi mò tới phòng của mẹ tôi, còn động tay động chân với mẹ tôi!” Chuyện xảy ra đột ngột này quá mức chấn động, mọi người ai cũng đều cảm thấy khiếp sợ, họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Trường Hoằng Thái tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nói: “Em! Sao Đại sư có thể là loại người như vậy được? Nhất định là quỷ vật kia đã lừa em!”
“Những chuyện đó đều là do tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078837/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.