Nói xong, anh ta lấy hai cục thạch trắng nhét vào trong miệng tôi, khiến hai bên quai hàm gồ lên, lại lấy chỗ thạch trắng còn lại xoa xoa ra, dán lên mặt tôi, cuối cùng là đắp mặt nạ người đắp lên mặt tôi.
Tôi lấy gương ra soi một chút thì nhất thời sợ ngây người.
Thiếu nữ có chút bụ bẫm trong gương này là ai?
“Vẫn chưa xong đâu.”
Vân Kỳ nói: “Dịch dung thật sự là phải thay đổi cả dáng người.”
Nói xong, hai tay anh ta kết thành một pháp ấn, hóa phép lên người tôi, vốn dĩ tôi cao một mét sáu mươi lăm, lại lập tức biến thành một mét rưỡi, nhìn qua toàn thân mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành.
Vân Kỳ cũng thay đổi dung mạo của mình, biến thành một thiếu niên thanh tú.
Chúng tôi đi tìm một khách sạn để ở, nhưng lại phát hiện tất cả các phòng hạng sang trong khách sạn đều là người tu đạo ở.
Chúng tôi vừa mới ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên cái thì đã nhìn thấy Trương Hoằng Thái.
Khóe miệng tôi giật giật mấy cái, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Bỗng nhiên Vân Kỳ cầm tay tôi, nói: “Đừng lo lắng, anh ta không nhận ra cô đâu.”
Tôi cười một tiếng, rút tay ra khỏi tay anh ta.
Anh ta thấy trong tay trống rỗng, sắc mặt có chút đau thương.
Có hai sư đệ đi bên cạnh Trương Hoằng Thái, anh ta đang nói chuyện với sư đệ, căn bản không chú ý tới chúng tôi.
“Mị Phong, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, còn có địa cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078813/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.