Chương trước
Chương sau
“Khương thí chủ, cô đã tìm ra đáp án chưa?”
Thầy Tín Thiện cười hỏi.
Tôi vội vàng trả lễ, đáp: “Cám ơn thầy Tín Thiện, tôi đã biết kiếp trước của mình.”
Nụ cười Tín Thiện càng thêm rực rỡ, nếu không phải quá ốm, ông ấy nhất định sẽ giống phật Di Lặc.
Ông ấy lui về sau một bước, nói: “Khương thí chủ, tuy nói mắt thấy là thật, nhưng có lúc, những chuyện mà mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là thật.”
Tôi dường như nghĩ ra gì đó, khẽ gật đầu: “Cám ơn sư phụ, tôi biết thân phận kiếp trước của mình, tuy ký ức chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng rất nhiều việc, trong lòng đều hiểu rõ hơn.”
Thầy Tín Thiện cười gật đầu, chắp hai tay lại, lui về sau một bước, biến mất trong sơn động.
Tôi cúi người thật sâu về nơi mà ông ấy biến mất, sau đó xoay người sờ khối băng ở lối ra, nơi này rất lạnh, lúc trước Thiên Huyền quét tuyết và băng xuống đây đã hoàn toàn đông cứng, với thực lực của tôi hiện nay, căn bản không thế phá vỡ được.
Ánh mắt tôi trầm xuống, nếu bây giờ không ra được, chi bằng hồi phục một phần thực lực trước.
Lúc nhận lấy thẻ bài, tôi đã hồi phục được một phần ký ức, viên đá màu vàng trên trán tôi, chính là thiên nhãn, là bảo vật kiếp trước khi tôi sinh ra đã có, có thể nuốt chửng quỷ vật, hóa quỷ vật thành sức mạnh cho bản thân sử dụng, cũng có thể tấn công hủy diệt quỷ vật, là át chủ bài lớn nhất của tôi.
Khi tôi chuyển thế đến trần gian, vì chuyển thế cực kỳ triệt để, quy tắc thiên đạo ở thế giới này hoàn toàn không bài xích tôi, tôi đã phong ấn ký ức và sức mạnh.
Ký ức và sức mạnh của tôi, toàn bộ đều phong ấn trong thiên nhãn.
Bây giờ, là lúc nên chậm rãi giải trừ phong ấn.
Tôi ngồi xếp bằng xuống đất, nắm yêu bài trong tay, cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu lên yêu bài, yêu bài tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đen, sau đó phóng ra luồng sáng, xuyên vào trong thiên nhãn trên trán.
Trên trán lập tức nóng lên, trong thiên nhãn dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, một nguồn nhiệt từ thiên nhãn chảy xuống, thuận theo kinh mạch toàn thân của tôi, không ngừng di chuyển.
Tôi cảm giác nguồn nhiệt kia như con dao sắc bén, dùng sức rạch từng dao lên kinh mạch của tôi, đau đến cả người co rút, hận không thể đập đầu chết cho xong.
Trước đây tôi cũng từng trải qua nỗi đau này, nhưng có Chu Nguyên Hạo bên cạnh, làm chút gì với anh xong là giải quyết ngay, nhưng bây giờ chỉ có một mình tôi, tôi chỉ có thể đơn độc nhẫn nhịn.
Tôi cắn chặt răng, chút đau đớn này không tính là gì, đây là đang gột rửa tinh tủy, nếu chống đỡ được, thực lực của tôi sẽ tăng lên một tầng, nếu không chịu nổi, tôi sẽ hoàn toàn bị phế, chuẩn bị trở về lò tái sinh, đầu thai chuyển thế lần nữa đi thôi.
Quá trình này rất dài, dài đến mức như một thế kỷ, khi dòng nhiệt chậm rãi rút đi, cuối cùng chảy vào đan điền của tôi, tôi mới thở phào một hơi, dường như nghe thấy một tiếng vang, giống tiếng khui chai rượu, màn chắn nào đó trong đan điền của tôi bị phá vỡ, một dòng nhiệt ấm áp, nhanh chóng lấp đầy cơ thể tôi.
Quá trình này rất thoải mái, hệt như đang ngâm suối nước nóng, không có chỗ nào không dễ chịu.
Lần này, tôi lấy được một phần sức mạnh từ thiên nhãn, khiến tôi đột phá lên tứ phẩm, nhưng đây chỉ là một bộ phận cực kỳ ít ỏi, với cơ thể hiện nay của tôi, không thể chịu được quá nhiều sức mạnh, nếu lấy ra hết toàn bộ, tuyệt đối sẽ nổ tung mà chết.
Tôi mở mắt ra, đột nhiên ngửi thấy mùi hôi gai mũi, cúi đầu nhìn, trên người tôi thế mà lại có lớp dầu đen đặc, mùi của lớp dầu đó quả thật kinh khủng, khiến tôi có chút buồn nôn.
Cổ tay tôi xoay một cái, niệm thần chú, một quả cầu Địa Ngục Hỏa lao ra khỏi lòng bàn tay, đốt cháy cục đá đã chặn cửa động lại, tan ra thành nước đá, rửa sạch thân thể mình, thật không dễ dàng gì mới rửa sạch được.
Tôi tiếp tục ném ra một quả cầu Địa Ngục Hỏa nữa vào cửa hang, trong ánh lửa màu xanh nhảy múa, cục đá nhanh chóng tan ra, rất nhanh đã mở ra một con đường.
Đi ra khỏi động băng, ánh mặt trời chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến tôi có chút choáng váng.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, tôi đã trở lại rồi.
Lúc này ở biệt thự trên đỉnh núi tuyết, sắc mặt Vân Kỳ lạnh như băng, để lại mình cô nàng võng lượng đứng một bên, ngay cả đầu đều không dám ngẩng lên, cũng không dám thở mạnh, hai tay run rẩy không ngừng.
“Tôi chỉ là mới đi ra ngoài có mấy ngày mà cô đã làm mất người của tôi rồi?”
Cô nàng võng lượng quỳ phịch một tiếng xuống đất, Vân Kỳ nói: “Sao Tiểu Lăng lại mất tích? Là ai mang cô ấy đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.