Sắc mặt chú Trịnh nghiêm trọng: “Đây là lần tấn công lớn nhắm vào sản nghiệp nhà họ Chu chúng ta, mà trong nội bộ chúng ta lại có kẻ giở trò…”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, trầm mặc một lúc, nói: “Lấy qua đây.”
Chú Trịnh đưa một xấp văn kiện dày qua, anh lật xem một lúc, nói: “Mấy năm nay, thế lực mà chúng ta tự phát triển, cũng nên lấy ra sử dụng rồi.”
“Vâng.”
Chú Trịnh nói: “Với số tiền hiện tại của chúng ta, chút chuyện này, vẫn có thể khống chế được, chỉ là nội gián…”
Chu Nguyên Hạo nhấc tay nói: “Cứ để cho bọn họ náo loạn, càng làm loạn, chết càng nhanh.”
“Vâng.”
Chú Trịnh khom người hành lễ, bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo thâm thúy, thì thầm: “Tiểu Lăng, còn nửa năm nữa, nửa năm sau, đợi anh sống lại, thực lực của anh sẽ hồi phục, đến khi đó bất kể em có muốn hay không, anh cũng sẽ giành em trở lại.”
Tôi tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Tôi đứng dậy lấy chiếc đầm dài trong tủ áo mặc lên người, đi theo cầu thang đến phòng khách, hai cô gái võng lượng lập tức mang sữa lên, tôi hỏi: “Anh Vân Kỳ đâu?”
Hai cô gái đều lắc đầu, bày tỏ không rõ.
Tôi lại hỏi: “Biệt thự có chút buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Hai cô gái võng lượng nhìn nhau, một người trong đó bước lên, xem ra là muốn canh chừng tôi, tôi cũng không từ chối.
Trước mặt biệt thự là vách núi, sau lưng là một vùng băng tuyết, nhìn qua, một mảnh trắng xóa.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078799/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.