Vừa dứt lời, tay của người trẻ tuổi đã bóp chặt cổ cô ta, nhấc cô ta lên, trong ánh mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng sắc bén như dao, dọa cho bà chủ suýt tè ra quần.
“Không cho phép nói xấu cô ấy.”
Người trẻ tuổi nói từng câu từng chữ.
Bà chủ bị dọa cho ngay cả gật đầu cũng không biết, đột nhiên, điện thoại trong túi người trẻ tuổi vang lên, anh lấy ra nghe: “Chú Trịnh?”
“Cậu chủ, cậu mau về đi, hôm nay ông cụ Chu lại tái phát bệnh tim, bác sĩ vừa cấp cứu, ông cụ vừa mở mắt ra, đã tìm cậu.”
Giọng nói của chú Trịnh rất lo lắng.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc, nói: “Tôi lập tức về ngay.”
Nói xong, ném bà chủ, lại lấy ra một xấp tiền giấy, vứt lên người bà chủ, nói: “Cho cô bớt sợ.”
Nói xong bỏ đi không quay đầu lại.
Một lúc lâu sau bà chủ mới lấy lại tinh thần, sau đó lộ ra vẻ mặt mê trai: “Thật đúng là quá đẹp trai, trước giờ mình chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, còn là người si tình nữa. Người phụ nữ khiến anh ấy phải tìm say rốt cuộc là ai, có người tốt như vậy không biết trân trọng, quả thật là kẻ thù chung của phụ nữ mà.”
Chu Nguyên Hạo không ngừng nghỉ trở về nhà họ Chu, khi bước vào cổng lớn, anh nhìn phòng khách đầy người, trừ Chu Văn Mộc và Chu Nguyên Chính đi Hoàng Hà ra, các hậu bối của nhà họ Chu gần như toàn bộ đều đến, gương mặt mọi người đều mang theo vài phần sầu muộn, khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078796/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.