Cửa của biệt thự mở ra, Vân Kỳ từ từ đi ra, bước qua tuyết trắng, đứng đối mặt với Chu Nguyên Hạo. Gió thổi trên núi tuyết khiến tóc của hai bay phấp phơ, múa may tán loạn trong không trung.
“Ngài Chu.”
Trên mặt của Vân Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười nhưng không ở đáy mắt. Anh ta nhàn nhạt nói, “Không biết anh nghìn dặm xa xôi tới nhà của tôi là muốn làm gì.”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tôi tới đón người phụ nữ của mình.”
“Người phụ nữ của mình?”
Vân Kỳ cười nói, “Thật sự xin lỗi, nơi này không có người phụ nữ của anh.”
“Bớt nói nhiều lời.”
Âm thanh của Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, “Tôi đến đón Khương Lăng.”
Ý cười của Vân Kỳ càng sâu: “Đón cô ấy? Anh dựa vào cái gì để đón cô ấy? Cô ấy đồng ý đi theo anh sao? Coi như cô ấy đồng ý đi theo anh, anh có thể bảo vệ được cô ấy không?”
Chu Nguyên Hạo đáp: “Chuyện đó không cần người ngoài như anh quan tâm.”
“Người ngoài?”
Đáy mắt của Vân Kỳ có một loại lành lạnh khẽ chuyện động, “Tôi quen biết với cô ấy hơn một nghìn năm. Cuối cùng ai mới là người ngoài đây? Tôi không tâm tình đấu võ mồm với anh.”
Cổ tay của vẫn Kỳ khẽ đảo, một cây roi màu đen xuất hiện ở trong tay của anh ta, khí tức của quỷ ở trên người anh ta tăng lên liên tục, so với thời điểm chiến đấu với Tư Không Thiểu Trạch lần trước còn mạnh hơn, một màu đỏ sậm hiện ra ở đáy mắt.
Vân Kỳ mỉm cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078792/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.