Tôi uống thuốc, cảm thấy khá hơn nhiều, nhìn bóng lưng của anh ta, muốn nói lại thôi. Anh ta cười nói: “Sao vậy, có lời gì muốn nói à?”
Hai má của tôi xoát cái đỏ bừng, nói: “Tối qua… sau khi tôi uống say, có phải làm… Làm chuyện gì hay không?”
Vân Kỳ đi tới, ý vị thâm trường nhìn tôi, nói: “Tối hôm qua tôi đưa cô trở về phòng, cô lôi kéo tay tôi, không cho tôi đi, còn nói cô cần tôi nữa.”
“Hả?”
Tôi lập tức liền mơ hồ, “Tôi thật sự đã nói như vậy?”
“Đúng thế.”
Vân Kỳ cười nói, “Lúc ấy tôi nói với cô, nếu như sau khi cô tỉnh lại mà vẫn còn muốn, tôi có thể thỏa mãn cô. Cô có còn muốn không?”
“Không cần nữa!”
Mặt của tôi đỏ như là mông khỉ, vội vàng nói, “Tuyệt đối không cần nữa.”
Vân Kỳ cười ha hả: “Tôi biết, yên tâm đi, tôi chỉ đùa với cô.”
Tôi vội vàng quay mặt sang chỗ khác, trên mặt vừa nóng lại bỏng.
Mấy ngày kế tiếp, tôi đều nhàn nhã dưỡng thương. Trong biệt thự cũng có TV, còn có tín hiệu. Tôi cũng không biết làm thế nào mà ở loại địa phương này vẫn thu được tín hiệu. Tôi nhìn, phát hiện mấy kênh tin tức đều đang đưa tin về tôi, hiện tại đã truy nã trên cả nước, treo thưởng cũng lên tới năm triệu. Tôi đoán, cứ thế này mà tiếp tục xuống dưới, sớm muộn tôi sẽ trở thành tội phạm truy nã có mức treo thưởng cao nhất của Trung Quốc.
Hai Võng Lượng yêu diễm mang đồ ăn đã chuẩn bị xonglên. Bọn họ đang định đi gọi Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078788/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.