Anh ta nhìn vầng trăng lưỡi liềm, trong mắt lộ ra mấy phần vui sướng, mấy phần mê say, mấy phần cưng chiều: “Tôi chờ đợi hơn một ngàn năm, một mực mong chờ ngày gặp lại em. Lần này, tôi có đủ thực lực, tôi sẽ không buông tay nữa.”
Tôi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mộng, phía sau lưng toát mồ hôi lạnh ướt nhẹp. Phía ngoài trời đã sáng, tôi liếc mắt nhìn Chu Nguyên Hạo đang ngủ bên cạnh, người chết không cần ngủ, nhưng anh cần tu luyện, bởi vậy vào lúc tôi đi ngủ thì anh sẽ tiến vào minh tưởng, không khác lắm với Thiền tông đả tọa tu thiền.
Tôi không quấy rầy anh, nhẹ nhàng xuống giường, phủ thêm áo ngủ, dù trong phòng mở máy sưởi nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh.
Tôi mơ thấy ác mộng, trước kia tôi đều không nhớ rõ nội dung ác mộng là gì, nhưng lần này lại rõ ràng hơn một chút, tất cả đều là cảnh tượng ở Địa Ngục, vô số ác quỷ bay múa kêu thảm trong mộng khiến tôi rùng mình. Tại sao tôi lại mơ thấy loại ác mộng này chứ? Cảnh tượng kia
Vì sao tôi lại nằm mơ thấy cảnh tượng ở Địa ngục chứ? Chẳng lẽ… Tôi che miệng mình, trong lòng bàn tay tôi tất cả đều là mồ hôi lạnh, chẳng lẽ, tôi từng đến Địa Ngục rồi sao? Trong sách mà bà nội lưu lại có nói qua về mười tám tầng Địa Ngục, có chỗ tương đồng trong truyền thuyết thần thoại, nhưng cũng có khác biệt.
Trên đời không có âm tào địa phủ, con người sau khi chết thì linh hồn sẽ luân hồi chuyển thế. Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078770/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.