“Võng Lượng?”
Thiên Huyền thấp giọng nói, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có thể tu hành đến tu vi Võng Lượng cao như vậy.”
Người đàn ông mỉm cười: “Con người luôn có lần thứ nhất, tại hạ Vân Kỳ, bái kiến đại nhân Thiên Huyền.”
“Rất đơn giản, kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn bè, trước đây tôi và anh đã là kẻ thù, đương nhiên tôi phải giúp anh.”
Vân Kỳ nói. Thiên Huyền nhíu mày: “Ồ? Anh cũng có khúc mắc với anh ta sao?”
“Rất đơn giản, người phụ nữ mà tôi muốn bây giờ đang ở trong tay anh ta.”
Vân Kỳ không e dè nói.
“Cái gì?”
Thiên Huyền không dám tin nhìn anh ta, “Anh có ý tứ kia với cô tôi sao…thú vị, lá gan của anh rất lớn nha.”
“Lá gan không lớn thì làm sao có thể sống nhiều năm như vậy, tu hành đến bậc pháp lực như hôm nay?”
Vân Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, “Nhân gian hiện tại sớm đã ngày đêm khác biệt so với 1,700 năm trước, anh cần một đồng minh, mà tôi là lựa chọn thích hợp nhất.”
Thiên Huyền hừ lạnh một tiếng, lập tức lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: “Hợp tác vui vẻ.”
Vân Kỳ cười: “Đại nhân Thiên Huyền thật sự rất dứt khoát, tôi thích điểm này ở quỷ, không hề lằng nhằng như con người.”
Anh ta đưa tay làm động tác xin mời: “Như vậy, đại nhân Thiên Huyền, tôi dẫn anh đến một chỗ ở tạm. Về phần thức ăn thì đương nhiên là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Tôi ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì thấy chú Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078764/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.