Tôi cảm thấy da gà của mình đã hết cả lên.
Hai chúng tôi không coi ai ra gì mà diễn trò ân ái, đối diện có một chó độc thân đã bị ngược đãi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang nhìn vào tôi, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Chu Nguyên Chính ngồi ở tôi đối diện.
Đáy mắt cậu ta có phẫn nộ và ghen ghét, còn có một loại cảm xúc tôi nhìn không hiểu.
Tôi giả bộ như không phát hiện, sau đó biểu hiện ra vui vẻ hòa thuận, thật ra sóng ngầm mãnh liệt bên trong.
Sau khi đã ăn xong cơm tối, ông cụ Chu là con nghiện chơi cờ, lôi kéo Chu Nguyên Hạo đi phòng sách đánh cờ, tôi không có chuyện gì để làm nên bèn đi nhà ấm chăm sóc hoa cỏ.
Lúc tôi đang tưới nước cho một chậu hoa lan, bỗng nhiên hoa kia lay động mạnh một cái, giọt nước bắn tóe vào người tôi.
Tôi quay đầu, vẻ mặt tràn đầy vẻ giận dữ mà nhìn Chu Nguyên Chính: “Cậu làm như vậy không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”
Chu Nguyên Chính đi tới, lẳng lặng nhìn tôi: “Cô quên tôi có kỹ năng thao túng thực vật sao? Ở trong nhà ấm được trồng hoa này, chính là sân nhà của tôi.”
Tôi cảnh giác mà lui về sau một bước: “Không phải cậu đến đánh nhau chứ?”
Chu Nguyên Chính lại đi về phía tôi hai bước, tôi cầm lên cuốc hoa bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tôi không ngại đánh với cậu một trận, nhưng làm hư hoa cỏ nơi đây sẽ không tốt, nếu ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078750/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.