Người phụ nữ kia cũng rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, mặc một bộ áo khoác ngoài màu xám, diễn xuất, cử chỉ ưu nhã ra dáng phu nhân.
Tôi vừa nhìn thấy bà ta là đã biết rõ bà ta là mẹ kế của Chu Nguyên Hạo.
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo nhìn lướt qua bà ta, nhưng cũng không trả lời bà ta, mà là nghiêng đầu nói chuyện với tôi, anh bảo: “Khương Lăng, anh dẫn em ra nhà ấm ở sân sau nhìn một chút nhé, trong nhà ấm có loại hoa mà khi mẹ anh còn sống đã trồng.”
Tôi nhẹ gật đầu, bỏ qua hai người, đi vào phòng sau của sân nhỏ.
Vẻ mặt phu nhân áo xám bình tĩnh, nói: “Đúng là không có lễ phép, nói như thế nào thì Chu Nguyên Hạo cũng là người của nhà họ Chu chúng tôi, thế mà có thể vừa ý loại phụ nữ này, thật không biết mẹ cậu ta dạy bảo cậu ta như thế nào nữa.”
Chu Nguyên Chính nhìn hành lang thông hướng sân sau, hít một hơi thuốc lá, khói trắng lượn lờ giữa, ánh mắt thâm sâu, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì.
Tiến vào cửa sau của nhà ấm, tôi lập tức cảm thấy có chút nóng nên bèn cởi áo khoác, ngạc nhiên nhìn kỳ hoa dị thảo đầy cả phòng.
“Đây là… Hoa lan?” Tôi chỉ vào một cây trong đó, hỏi.
“Nó tên là Thanh Liên Quân Tử.” Chu Nguyên Hạo nói: “Là mẹ anh chế tạo ra loại giống mới, nhiều năm về trước, nổi danh cả nước trên đại hội Thưởng Lan, nhận được phần thưởng bạc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078747/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.