Nhưng, ngay khoảnh khắc khi hôn anh thì trước mắt tôi đột nhiên lại thoáng qua một vài hình ảnh kỳ lạ, tôi nhìn thấy mình đang đứng trước một hồ nham thạch nóng chảy, thấy anh bị xích sắt trói vào một cây cột sắt to lớn, giống như là hình phạt ấn sắt nung vào cơ thể trong thời cổ đại vậy.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, hơi nheo mắt lại, trong mắt cuồn cuộn sự phẫn nộ và thù hận: “Nếu như có một ngày, tôi có thể từ đây thoát ra, tôi nhất định sẽ tự tay đâm cô, để cô thử mùi vị bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt cơ thể.”
“Khương Lăng.” Giọng nói của Chu Nguyên Hạo làm tôi từ trong kí ức kì lạ mà kéo về, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, trong ký ức kì lạ kia, anh ấy đã nói muốn giết tôi?
“Khương Lăng”. Chu Nguyên Hạo hồn nhiên chưa nhận ra, kéo lấy tay tôi, dịu dàng nhìn tôi, nói: ”Nếu như anh có thể sống lại thì chúng ta kết hôn nhé, được không? “
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, nhưng cặp mắt đầy thù hận trong kí ức lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi theo bản năng thoát khỏi bàn tay của anh ấy, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.
“Khương Lăng.” Chu Nguyên Hạo khó hiểu hỏi: “Em sao vậy? “
Tôi che đậy đi sự hoảng loạn trong mắt và nói: “Không, không có gì. Chuyện của tương lai thì để tương lai nói tiếp, cầu hôn sao lại có thể tùy ý như vậy được?”
Chu Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078745/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.