Tính cách của Lâm Khả Khanh rất lãnh đạm, ngày thường rất ít liên lạc với mọi người, bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô ấy gọi điện thoại tới, nhất định có chuyện gì quan trọng.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Nguyên Hạo một chút, sau đó cầm lấy điện thoại.
Tôi vừa thấy tin nhắn, lập tức ngây ngốc.
Tin nhắn rất ngắn gọn: “Buôn ma túy bắt cóc, hãy báo cảnh sát.”
Buôn ma túy?
Tôi mới vừa báo lên chuyện hiệu trưởng Đồng buôn lậu ma túy, bạn tốt của tôi đã bị buôn ma túy bắt cóc?
Chẳng lẽ là đám người hiệu trưởng Đồng cố ý làm?
Nhưng, chuyện này tôi chỉ nói cho Tư Hoàng Lăng, Tư Hoàng Lăng nhất định sẽ không phản bội tôi, cũng sẽ không nói chuyện này cho người khác.
Chẳng lẽ thật sự là…… Trùng hợp?
Vận khí của Lâm Khả Khanh cũng quá kém đi?
“Sao lại thế này?” Chu Nguyên Hạo bị chuyện nào đó quấy rầy rất không vui, tôi sốt ruột nhảy dựng lên, xoay người đi lấy quần áo: “Bạn của em bị buôn ma túy bắt, em phải đi cứu người.”
Chu Nguyên Hạo càng bất mãn hơn, duỗi tay ôm tôi trở về, ấn ở trên giường, cơ thể đè ép xuống dưới, hung hăng hôn lên môi tôi.
Nụ hôn này của anh ấy, tràn ngập tính xâm lược, đầu lưỡi quấn lấy trong miệng tôi, đầu lưỡi của anh ấy rất lạnh rất buốt, nhưng có mùi cỏ thoang thoảng, ngậm trong miệng có cảm giác như kem que với vani.
Tôi không nhịn được ôm lấy cổ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078738/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.