“Ai nói tôi muốn đả thương cô ta?” Cửu Vĩ Hồ nói, “Bổn đại gia năm đó đã đồng ý với Vương Hử, trừ phi là tôi tự vệ, nếu không không thể giết người.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Vậy vừa rồi giết hai người kia, đều là người uy hiếp đến tính mạng của anh?”
Cửu Vĩ Hồ vung cái đuôi, người đàn ông Nhật Quốc diêm dúa loè loẹt lăn xuống trước mặt chúng tôi, tuy rằng không chết, nhưng chỉ hít khí vào mà không thở ra.
“Còn người khác thì sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
Cửu Vĩ Hồ cười một chút, một con hồ ly, trên mặt lại xuất hiện nụ cười của con người, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.
Nó tiến lên một bước với đôi chân hồ ly đầy lông mềm mượt của nó, đột nhiên cơ thể của nó bắt đầu co rút mạnh mẽ, biến thành hình dạng con người.
Hai chúng ta đều sợ ngây người.
Người trước mặt, chẳng phải là người trẻ tuổi thanh tú mặc áo mưa trước đó bị đuôi của nó đâm thủng sao?
“Tên hiện tại của tôi là Mạc Thiên Phàm.” Cửu Vĩ Hồ cười hì hì nói, “Thế nào, tên này có phải rất khí phách hay không?”
Chúng tôi cũng không biết nên nói cái gì.
“Như vậy…… Nếu các hạ không giết chúng tôi.” Chu Nguyên Hạo ngẫm nghĩ, nói, “Vậy có phải là có thể đưa chúng tôi ra ngoài hay không?”
“Trước tiên không vội.” Mạc Thiên Phàm giơ tay nói, “Muốn đi thì có thể, trước tiên đáp ứng với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078726/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.