Bành Liễu Phi vẻ mặt đau khổ, nói: “Là Chu hiệu trưởng để cho tôi tới, nói tiếp xúc nhiều với Long đại sư, có ích cho tôi.”
Lúc này tôi mới nhớ tới, Bành Liễu Phi là cháu họ của Chu hiệu trưởng, Chu hiệu trưởng rất xem trọng hắn ta, vẫn luôn ra sức bồi dưỡng hắn.
Tôi thu hồi dao găm, nói: “Nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu hiệu trưởng và Long đại sư gặp chuyện không may, thầy nhìn đi, bọn họ ở bên trong.”
Bành Liễu Phi duỗi dài cổ, nhìn về phía bên trong bình phong, tôi lại lén lút lui về phía sau một bước, dao găm trong tay bỗng nhiên đâm thẳng vào giữa lưng hắn.
Nhưng, tôi lại không đâm trúng, ngược lại dao găm bay ra ngoài, hung hăng đâm vào bên trong vách tường.
Tiếp theo, một cây đinh đâm trúng xương tỳ bà của tôi, tôi kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy linh khí trên người đều biến mất, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
“Cô sẽ không thật sự cho rằng, chút thông minh vặt này của cô, có thể gạt được tôi chứ?” Bành Liễu Phi mỉm cười nhìn tôi, dáng vẻ vẫn cứ dịu dàng như ngọc, quân tử khiêm tốn.
Tôi giãy giụa, muốn bò từ trên mặt đất dậy, nhưng bò hai bước, đã bị hắn đạp một chân trên lưng tôi, đè tôi xuống mặt đất.
“Bành Liễu Phi, anh chính là đại doãn Âm dương!” Tôi cao giọng nói, “Năm đó người xây dựng học viện Mỹ thuật Bành Thiên Tâm, chính là tổ tiên của anh?”
Bành Liễu Phi lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078700/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.