Tôi lấy một lá bùa bỏ không ra, đang muốn thu hắn vào bên trong lá bùa, hắn bỗng nhiên dữ dội, dùng tay làm móng vuốt, tóm về phía trước ngực tôi.
Tôi đã chuẩn bị từ lâu, cổ tay run lên, tướng quân Kim Giáp bay ra tới, bổ nhào vào đầu con quỷ đàn ông, nam quỷ lập tức kêu thảm thiết, tiếng quý kêu thê lương nghe cực kỳ chói tai.
Hắn chỉ tru lên hai tiếng, cơ thể dần dần bẹp xuống, thành một tấm da quỷ, sau đó vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành bụi đen, tiêu tán trong gió.
Tống Anh bên kia nơm nớp lo sợ vươn đầu từ trong ổ chăn ra: “Quỷ, quỷ đâu?”
“Giải quyết xong rồi.” Tôi nói.
Cô ta nhẹ nhàng thở ra, nhảy từ trên giường xuống, nói: “Thật là đáng tiếc, vốn dĩ em muốn ra giúp đỡ, không ngờ rằng chị giải quyết nhanh như vậy, để bổn cô nương này một thân bản lĩnh không có đất dụng võ.”
Tôi trợn tròn mắt, chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như thế.
Lâm Khả Khanh vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, ngủ cũng rất ngon, tôi bảo Tống Anh đừng đi quấy rầy cô ấy, để cô ấy cố gắng nghỉ ngơi.
Lâm Khả Khanh ngủ một giấc đến khi rạng sáng, khi dậy thì vươn vai, vẻ mặt thoải mái.
“Khương Lăng, tối hôm qua em mơ, mơ thấy một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đỏ mang theo kiệu hoa tới cưới em.” Lâm Khả Khanh nói, “Nhưng sau đó một tướng quân uy phong lẫm liệt tới đánh hắn bỏ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078690/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.