Tôi tính ngày, nói: “Trong vòng bảy ngày, đối phương phải tới đón cưới, các em nhặt được vào cuối tuần trước, đêm nay đã đến ngày đó.”
Tống Anh nóng nảy: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đừng hoảng hốt, các em nộp tiền lên, không có quà đính hôn, thì không nhận sính lễ, chúng ta xuất quân có danh nghĩa, đi tìm hắn nói chuyện.”
Cơ mặt Tống Anh run rẩy hai lần: “Còn có thể nói chuyện với người chết sao? Nếu như hắn không nói lý thì sao?”
Tôi âm hiểm cười hai tiếng: “Không nói lý, thì đánh hắn hồn phi phách tán.”
Tống Anh cười hắc hắc, nói: “Vậy hắn vẫn nên không nói lý thì hay rồi.”
Tôi ra cửa muốn lái Minibus, đột nhiên nhớ tới, trước đó xe dừng ở bên ngoài biệt thự của Lý chưởng môn, lúc bị nhóm cương thi bạch mao vây đánh, cũng đã bị phá nát hoàn toàn.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, vẫn là ngồi xe buýt đi.
Chúng tôi trở về trường học, mới vừa bước vào cửa lớn của ký túc xá, thì có một bạn học cùng đi qua, cười tôi: “Khương Lăng à, nghe nói cô đi thủ đô chữa bệnh? Bệnh đã đỡ chưa”
“Đỡ chút rồi.” Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Phải chú ý sức khỏe.”Bạn học cùng ý vị thâm trường chớp chớp mắt với tôi, đi rồi.
Tôi cảm thấy có chút không đúng, tiếp tục đi vào bên trong, mỗi một bạn học cùng đều qua đây hỏi tôi đã đỡ chưa, bảo tôi chú ý sức khỏe, tôi không hiểu ra sao, hỏi Tống Anh: “Đây là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078685/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.