Trong mắt anh ấy, đã không còn thất tình lục dục của con người, chỉ có dục vọng giết chóc vô tận.
“Chết đi!” Anh ấy nổi giận gầm lên một tiếng, cuộn chặt tay, một ngọn lửa màu xanh lá đột nhiên thiêu lên, bao vây lấy nắm đấm của anh, hung hăng lao về phía đầu của Tư Không Uy Viễn.
Tôi có chút không đành lòng nhìn,sau khi biết chuyện lúc xưa của lão tổ tông Trân Nương và hắn, tôi đều có chút đồng cảm với hắn.
Đùng!
Một tiếng vang lớn, bên trong chiến trường bốc lên một ngọn lửa màu xanh lá, ngọn lửa bay lên rất cao, sau khi ngọn lửa đó tắt, tôi nhìn xuống mặt đất, lại có thể nổ tung thành một cái hố to, hoa cỏ cây cối xung quanh tất cả đều bị đốt trụi.
Nhưng, nơi đó không có người.
Tư Không Uy Viễn người đâu?
Là bị địa ngục hỏa trực tiếp thiêu thành tro tàn, hay là trốn thoát rồi?
Tôi đang nghi vấn đầy mình, bỗng nhiên thấy Chu Nguyên Hạo đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt kia khiến trong lòng tôi lộp bộp một chút, da đầu tê dại.
Ánh mắt thật là xa lạ, thật là khủng khiếp áp lực, tôi không có một chút dũng khí nào đối mặt với anh ấy, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
Bỗng nhiên, tốc độ của anh ấy cực nhanh, trong nháy mắt tới trước mặt tôi, nắm lấy hai vai tôi, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
“Nguyên, Nguyên Hạo, anh mau tỉnh lại.” Tôi kêu lên, “Anh làm tôi đau!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078682/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.